Mộ Hàn Trọng

Chương 21

“Tạ ơn quân thượng.” Diệp Kiến hành lễ xong, đi tới vị trí cách Thiệu Chích Đan một ghế ngồi xuống. Phong Nhiễm Trần cũng cất bước, lười biếng ngồi vào vị trí phía sau Kỳ Hồng Anh.

Vu Diệp đem tầm mắt chuyển tới trên người Diệp Kiến, vừa rồi những người khác đều bị giật mình với lời nói của Phong Nhiễm Trần, còn hắn thì vẫn tỏ ra như đang suy nghĩ điều gì, chắc hẳn có chuyện muốn nói: “Diệp môn chủ có điều gì cứ nói, xin đừng ngại.”

Diệp Kiến trầm ngâm một hồi, mở miệng: “Thật ra, chức Bắc đường đường chủ này, có một người thích hợp nhất.”

Lời này vừa nói ra, ba vị đường chủ còn lại đều không quá kinh ngạc, hiển nhiên đều đã biết hắn muốn nói tới ai. Kỳ Hồng Anh yên lặng nhìn Diệp Kiến, Thiệu Chích Đan khẽ nhếch miệng, nở một nụ cười đầy tà khí. Lòng hiếu kỳ của Vu Diệp nổi lên, xem ra nhân vật này không đơn giản nhà, lập tức tiếp lời: “Ai?”

“Niên Trụ Liễn.”

“A?”

Khi Vu Diệp còn đang lật tìm những thông tin liên quan đến cái tên này trong đầu mình, bên tai liền truyền tới một thanh âm già nua nhưng vô cùng hữu lực, hàm chứa uy nghiêm chậm rãi nói: “Quân thượng, bỏ qua chuyện hắn là con nuôi của Hà Duyên Khâm, Niên Trụ Liễn vẫn chưa đủ tuổi, đảm đương không nổi chức vị lớn như thế!”

Nói chính là Nhâm Diệp, người nãy giờ vẫn luôn bảo trì trầm mặc.

Theo quy định của Dận Quốc, người mười bảy tuổi trở lên mới được đội mũ quan, mà Niên Trụ Liễn này vẫn chưa đủ mười bảy, hơn nữa còn là con nuôi của Hà Duyên Khâm. Nhưng xem phản ứng của mọi người khi Diệp Kiến nói ra cái tên này, người thiếu niên kia, có lẽ thật sự có bản lĩnh.

Vu Diệp trầm tư, vô tình, hắn phát hiện Diệp Kiến thường liếc nhìn ra ngoài điện, nghĩ nghĩ một chút, khóe miệng hắn nhẹ cong lên, cười nói: “Diệp môn chủ, ngươi gọi người bên ngoài tiến vào đi!”

Diệp Kiến giật mình quay đầu lại, đôi con ngươi ôn hòa nội liễm nhìn về phía Vu Diệp, thoáng hiện lên vài tia khó tin. Kinh hỉ thoáng qua đi, Diệp Kiến khom người: “Tạ ơn quân thượng.” Liền bước nhanh đi ra ngoài điện.

Theo Diệp Kiến đi vào đại điện chính là một thiếu niên. Hắn mặc một thân y phục màu đen, thắt đai lưng gấm, dáng người có hơi gầy yếu. Cổ tay áo cũng được quấn chặt bằng vải đen, gọn gàng chỉnh tề, bên ngoài khoác trường bào tuyết trắng. Hắn hiên ngang bước đi, hướng thẳng về phía Vu Diệp, vạt áo phất ra gió, nghiêm nghị uy phong, rất ra dáng ông cụ non.

Dừng lại trước mặt Vu Diệp, hơi khom người: “Trụ Liễn tham kiến quân thượng.” Thanh âm như tiếng kim loại va chạm với đá, vô cùng dễ nghe.

Vu Diệp tinh tế đánh giá thiếu niên, đáy lòng không khỏi thầm tán thưởng.

Lông mi thật dày mơ hồ ẩn hiện dưới tóc mai, đôi mắt lam sắc hẹp dài trầm tĩnh nội liễm, mặt không chút biểu cảm, khóe miệng hơi mím, khuôn mặt vẫn chưa cởi hết tính trẻ con, nhưng chỉ bao nhiêu đó hắn cũng đã nhìn ra sự lợi hại của thiếu niên này ngày sau. Đôi mắt trầm tĩnh kia, nó giống như một mặt hồ yên tĩnh, không biết bên trong đó che dấu sự thâm thúy đến cỡ nào.

Một thiếu niên để lại ấn tượng sâu sắc với người ta như vậy, thế nhưng mái tóc dài rũ ở bên hông đều đã bạc trắng.

Thiếu niên ở độ tuổi này không phải đều có tóc đen con ngươi đen sao, ở Dận Quốc cùng với một số nước láng giềng, cũng có các loại dị tộc da màu hoặc tóc màu. Thiếu niên này, ngoại trừ một đầu tóc bạc cùng đôi mắt lam sắt, căn bản nhìn không ra hắn có đặc điểm gì chứng minh hắn là dị tộc, có lẽ là con lai hoặc do di truyền đi. Ngây người trong chốc lát, Vu Diệp khôi phục lại, không chút để ý thản nhiên nói với hắn: “Niên Trụ Liễn, ngươi có muốn làm Bắc đường chủ không?!”

Thanh âm mặc dù không lớn, lại rất hữu hiệu khiến cho những người bên dưới sửng sốt, chỉ ngoại trừ Phong Nhiễm Trần là vẫn bình thản xem kịch vui. Ngắn ngủn nửa canh giờ, hành vi của cung chủ liên tục làm cho bọn họ kinh ngạc nhiều lần.

Niên Trụ Liễn lại không tỏ thái độ nhiều, chỉ đứng ở nơi đó, nhìn thẳng Vu Diệp: “Nếu không muốn, Trụ Liễn đã không tới nơi này.”

Tuy rằng đây là lẽ đương nhiên, nhưng nói thẳng ra như vậy thật sự là quá mức kiêu căng. Diệp Kiến có chút lo lắng nhìn về phía Vu Diệp ngồi ở chủ tọa, lại phát hiện đối phương chỉ thản nhiên mỉm cười, vẫn chưa tỏ vẻ bất mãn gì đối với biểu hiện của Niên Trụ Liễn.

“Hà Duyên Khâm phản loạn, mặc dù ngươi không đồng mưu, nhưng thân là con nuôi của hắn, lại chưa đủ tuổi. Không nói đến Diệp môn chủ cùng Phong môn chủ, Thiên Dạ Cung này to như vậy, nhân tài đông đúc, so với những người khác, ta chỉ muốn biết, dựa vào đâu ngươi cho rằng, ta nên đem chức Bắc đường đường chủ này giao ngươi?”

Lời này vừa nói ra, trong đại điện liền trở nên yên tĩnh.

Thật lâu sau, Niên Trụ Liễn đột nhiên phất vạt áo quỳ một gối xuống, cúi đầu thật sâu: “Trụ Liễn biết mình tuổi nhỏ, tuy nói thân là môn chủ, nhưng so với những vị đường chủ khác trong cung, kinh nghiệm kém hơn rất nhiều.”