Thiên Dạ Cung địa thế rộng lớn, các cung điện đều được sắp xếp chỉnh tề có thứ tự. Trong số các cung điện, Cửu Thiên Điện nằm ở giữa khu cung điện phía Bắc, có kiến trúc nguy nga, tráng lệ to lớn. Đây là trung tâm quyền lực của Thiên Dạ Cung, đường hội năm ngày tổ chức một lần đều diễn ra tại đây. Giờ phút này, tại chính điện của Cửu Thiên Điện, trên đại sảnh, hai bên ngai vàng, đã có mấy người ngồi thẳng tắp.
Ngồi ở ghế đầu tiên bên tay trái chính là một vị trung niên đã qua tuổi nửa trăm, mi tóc đều bạc trắng, là một lão nhân trông rất hiền lành, người này chính là Tây đường đường chủ Nhâm Diệp. Hắn sinh ra và lớn lên ở Thiên Dạ Cung, là người rộng lượng ôn hòa, đã phụ tá vài đại cung chủ, có thể nói là người có vai vế nhất trong cung. Ngồi phía dưới hắn, là một vị hồng y nữ tử. Nữ tử có một đầu tóc đen cao cao buộc lên, y phục bó sát người càng tôn lên vóc dáng uyển chuyển của nàng, gương mặt thanh tú, mày rậm, khiến cho nàng có vài phần anh khí cùng sát khí bất đồng với nữ tử tầm thường. Nàng chính là Nam đường đường chủ Kỳ Hồng Anh, tính cách hào sảng, làm việc nhanh gọn, trước khi thoái ẩn nàng luôn được người trong giang hồ công nhận là nữ trung kiệt.
Ở đối diện Nhâm Diệp, ghế đầu tiên bên tay phải, là một tử y nam tử ngồi trên xe lăn, thỉnh thoảng bưng lên chén trà trên bàn nhẹ uống một hơi, hắn chính là Đông đường đường chủ Thiệu Chích Đan. Hắn có gương mặt đoan chính anh tuấn, giơ tay nhấc chân đều mang theo quý khí.
Ba người đều làm việc riêng của mình, không ai mở miệng, đại sảnh to như vậy, trong khoảng thời gian ngắn chỉ nghe thấy thanh âm uống trà của Thiệu Chích Đan.
Hôm nay cũng không phải đường hội năm ngày một lần như thường lệ, mà là do sau khi Hà Duyên Khâm mưu phản, trong cung cần có một cuộc tổng thay đổi nhân sự, cho nên đường hội liền được diễn ra, cung chủ, tứ đại hộ pháp cùng ba vị đường chủ còn lại cùng nhau thảo luận, tuyển ra người tiếp nhận chức vị Bắc đường đường chủ.
Vu Diệp bước vào đại sảnh, ba người đứng dậy, hành lễ: “Tham kiến quân thượng!”
“Không cần đa lễ.” Vu Diệp cười nhạt nói, ngồi vào ngai vàng trên chủ đài. Khanh Nhan cùng Ỷ Lôi đi theo phía sau, cũng đều tự tìm chỗ ngồi xuống, chỉ có Nam Khiếu Hoàn trước sau như một, thẳng thắt lưng, mặt không đổi sắc đứng ở bên cạnh Vu Diệp.
Ba người kia cũng tự ngồi trở lại vị trí của mình, liếc nhìn nhau một cái. Lúc nãy khi Kỳ Hồng Anh hành lễ, nhìn thấy khóe miệng Vu Diệp nhẹ mỉm cười, trong lòng không khỏi kinh ngạc, nhưng vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh, lén nhìn sang ánh mắt hai vị đường chủ còn lại, biết đối phương cũng đang kinh ngạc giống mình. Khi nào thì, vị cung chủ hỉ nộ vô thường của bọn họ, lại xuất hiện loại mỉm cười nhàn nhã như thế…
Vu Diệp quét mắt nhìn ba người, ho nhẹ một tiếng, đem ba người đang bị vây trong kinh ngạc hoàn hồn trở lại: “Chuyện Hà Duyên Khâm âm mưu phản loạn mấy ngày trước, ta sẽ không nhiều lời nữa. Hôm nay chúng ta mở đường hội này, là vì mục đích gì, chắc hẳn các ngươi cũng biết rõ.”
Nhâm Diệp vuốt râu, nhẹ gật gật đầu. Thiệu Chích Đan đem chén trà đặt lên bàn, mở ra cây quạt trong tay: “Đương nhiên rõ ràng.”
Mà trong ba người, Kỳ Hồng Anh là người nóng tính nhất vừa mở miệng liền nói thẳng vào vấn đề: “Quân thượng, người kế nhiệm Bắc đường chủ này không biết trong lòng ngài đã chọn được ai chưa?”
Vu Diệp liếc nhìn nàng một cái, không đáp mà hỏi ngược lại: “Thế Kỳ đường chủ cảm thấy chức vị này nên cho người nào đảm đương?” Ánh mắt lại phiêu đến hai người còn lại, “Thiệu đường chủ cùng Nhâm đường chủ thấy sao?”
Kỳ Hồng Anh vừa nghe lời này, ánh mắt liền sáng lên, khóe miệng ẩn ẩn mang theo ý cười: “Ta đề cử Diệp môn chủ của Bắc đường, Diệp Kiến.”
Quả nhiên, Vu Diệp nghĩ trong lòng.
“Đông đường Phong Nhiễm Trần.” Thiệu Chích Đan thản nhiên nói.
Nhâm Diệp nhìn nhìn bọn họ, lại vuốt vuốt râu: “Diệp môn chủ cùng Phong môn chủ đều là nhân tài hiếm có trong Thiên Dạ Cung ta, lão phu cho rằng, hai người đều có thể.”
Vu Diệp lẳng lặng nghe, âm thầm suy nghĩ, hắn không mở miệng, còn ba người kia sau khi nói xong ý kiến của mình, cũng không dám nhiều lời thêm, vì thế trong khoảng thời gian ngắn, trên đại sảnh lại khôi phục vẻ yên tĩnh như lúc trước khi Vu Diệp chưa đến.
Thật lâu sau, Vu Diệp mở miệng: “Ta muốn gặp hai người bọn họ.”
Kỳ Hồng Anh ngạc nhiên: “Hiện tại sao?”
Vu Diệp nhàn nhạt cười nhìn nàng, ý tứ thay cho câu trả lời.
Nhìn nụ cười tuyệt mỹ kia, Kỳ Hồng Anh chỉ cảm thấy trên mặt đột nhiên nóng lên, nàng thật không thể ngờ, có một ngày nụ cười của cung chủ sẽ khiến nàng thất thần. Lập tức giật mình, vội vàng quay mặt đi.
Nhâm Diệp nhẹ giọng nói gì đó với thị nữ hầu hạ bên cạnh, thị nữ kia liền xoay người rời khỏi đại sảnh, đem lệnh triệu kiến của cung chủ thông tri tới Diệp Kiến cùng Phong Nhiễm Trần.