Mấy ngày sau đó, tôi như một linh hồn đã chu du quá lâu đột nhiên quay về.
Mạc Hoài sắp tròn mười tám tuổi.
Tôi chợt nhận ra, có lẽ mình thật sự nên cai rượu rồi.
Vẫn như thường lệ tôi chuẩn bị tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu, nhưng trong lúc đó, suy nghĩ của tôi lại trôi về bản thỏa thuận mà chúng tôi đã ký với nhau 5 năm trước.
Mạc Hoài có vẻ đã bước ra khỏi bóng tối, giống như một cậu thiếu niên bình thường, mỗi ngày đều tràn đầy sức sống, không còn là cậu bé sa sút tinh thần sẽ hỏi người khác có muốn chết cùng không.
Như thế, thật tốt.
Tôi vốn không định chết cùng cậu ấy, bản thỏa thuận đó chỉ là tôi dùng để tạm thời trấn an cậu ấy mà thôi.
Kế hoạch của tôi chính là, tôi sẽ tự đi chết một mình.
Tôi tốn 5 năm thời gian để thử quên Mạc Trầm, cuối cùng nhận ra... không được, tôi quên không được.
Ở nhà một mình, tôi cẩn thận lau chùi di ảnh của Mạc Trầm, tự hỏi: “Mạc Trầm, anh nói xem, nếu em tự sát, có nên mặc váy cưới không? Làm cô dâu đến gặp anh, như vậy trông sẽ trang trọng hơn.”
“Chị đang làm gì vậy?” Mạc Hoài không biết từ lúc nào đã về nhà, như bóng ma xuất hiện ở phía sau tôi.
"Đang lau ảnh bố cậu." Tôi trộm quan sát vẻ mặt cậu, nhìn qua rất bình tĩnh, hẳn là không nghe thấy lời tôi vừa nói.
Ánh mắt Mạc Hoài không dừng lại chỗ tôi quá lâu, lát sau, cậu như không để ý mà nói: "Có một bạn học cứ muốn tới dự tiệc sinh nhật tuần sau của em, từ chối không được."
Tôi ngẩn ra, trong lòng nhất thời dâng lên niềm vui bất ngờ.
5 năm, Mạc Hoài cho tới bây giờ chưa từng dẫn bạn học về nhà, hàng năm nói là tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng thật ra toàn bộ quá trình chỉ có hai người chúng tôi, cứ như đang tham gia tiệc quỷ gì ấy. Khi bạn bè cùng trang lứa điên cuồng rong chơi bên ngoài thì Mạc Hoài lại kiên trì, mỗi ngày tan học đều về nhà đúng giờ, trở thành học sinh trung học nhàm chán nhất trong lịch sử.
Tôi còn từng nghi ngờ cậu ấy bị tự kỷ bẩm sinh, cả đời này sẽ không qua lại với ai nữa cơ.
"Là bạn nam hay bạn nữ?" Tôi đầy mong đợi hỏi.
"Nữ sinh."
"Nhiệt liệt hoan nghênh cô bé đến nhà!" Tôi không khỏi vỗ tay.
"Chị vui như vậy làm gì? Chỉ là bạn học bình thường thôi." Mạc Hoài có chút không vui.
"Không cần giải thích." Tôi vỗ vỗ vai cậu ấy: "Yên tâm, người dì này rất ủng hộ việc yêu sớm, hai người hiện tại chính là thời thanh xuân tươi đẹp nhất, vô tư tự do nhất, có thể điên cuồng vì yêu nhất, nên mới nói tình yêu thời thanh xuân đặc biệt quan trọng. Chờ sau này khi bước vào xã hội trở thành người lớn, nhân tố cần lo lắng cũng nhiều hơn. Mà thật ra ở tuổi này của cậu đã coi như muộn rồi, không giống tôi năm đó, mới học cấp hai đã…"