Lệ Gia, Phu Nhân Lại Đi Hàng Yêu Phục Ma Rồi

Chương 24: Tiểu Thụ Nói Muốn Mua Nhà

Khi bước ra khỏi siêu thị, Tiểu Thụ vẫn còn đầy rối rắm nhìn mẹ mình.

Vừa nãy, trong siêu thị, mẹ đã đổi hết tất cả những món đồ cậu chọn trước đó.

Mặc dù đổi thành đồ tốt hơn, cậu cũng rất thích, nhưng lại đắt hơn nhiều!

Tiểu Thụ âm thầm tính toán trong lòng.

Đáng tiếc là cậu mới hơn ba tuổi, ngay cả mẫu giáo còn chưa đi.

Biết nhận diện con số, cũng là do trước đây bị nhốt ở nhà, học theo chị hàng xóm mà thôi.

Nhưng tính toán từng khoản chi tiêu thì thực sự làm khó cậu quá.

Khi được mẹ nắm tay dắt đi, Tiểu Thụ vẫn lo lắng trong lòng. Liệu họ có sớm hết tiền rồi lại bị người ta đến đòi nợ, còn phải thiếu tiền thuê nhà, cuối cùng bị đuổi đi một lần nữa hay không?

Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cậu bé hoàn toàn không nhận ra sau khi rời khỏi siêu thị, mẹ không dẫn cậu ra ngoài mà lại đi lên tầng, đến khu bán đồ điện tử.

Chỉ đến khi Nguyên Y đeo một chiếc đồng hồ điện tử lên cổ tay cậu, Tiểu Thụ mới sực tỉnh, đôi mắt to tròn trong sáng đầy ngỡ ngàng nhìn mẹ.

“Quản gia nhỏ, mẹ nghĩ ra một cách có thể giúp nhà mình tiết kiệm tiền, nhưng cần sự giúp đỡ của con. Con có sẵn lòng giúp mẹ không?” Nguyên Y vừa cài xong đồng hồ, vừa nở một nụ cười rạng rỡ với cậu bé ngây ngô.

Woa! Mẹ cười đẹp quá!

Tiểu Thụ nhất thời bị nụ cười của mẹ mê hoặc, vô thức gật đầu.

---

Đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu đã được mẹ đưa về nhà.

Những món đồ mua từ siêu thị vẫn còn chất đống trước cửa.

Cảm giác khác lạ trên cổ tay khiến cậu nhận ra mình vừa có một món quà mới!

“!!!” Tiểu Thụ hít sâu một hơi, bật nhảy xuống khỏi ghế sofa.

Cậu nhận ra chiếc đồng hồ này, vì chị hàng xóm cũng có một cái.

Khi đó, chị ấy từng nói với cậu chiếc đồng hồ này giá vài trăm tệ, mà đồng hồ của chị ấy còn chưa phải loại đắt nhất.

Sau đó, chị ấy ghen tị kể, anh béo hàng xóm có một chiếc đồng hồ đắt nhất, phải hơn một nghìn tệ!

Tiểu Thụ nhớ rất rõ, khi chị ấy vừa nói xong, anh béo đã chạy từ trong nhà ra, khoe khoang chiếc đồng hồ của mình, nói nó tốt thế nào, xịn thế nào.

Mà chiếc đồng hồ đó, giống hệt cái đang đeo trên tay cậu bây giờ, chỉ khác màu mà thôi!

Vậy nên, chiếc đồng hồ điện tử này cũng hơn một nghìn tệ sao?!

Hơn một nghìn tệ là bao nhiêu? Tiểu Thụ không rõ lắm, nhưng cậu biết số tiền này có thể trả tiền thuê nhà cũ của họ trong một tháng.

Cậu vậy mà lại đeo một tháng tiền thuê nhà trên tay?!

Bỗng nhiên, cổ tay nhỏ bé của cậu trở nên nặng trĩu.

Ding!

Đột nhiên, đồng hồ rung lên, một giọng nói điện tử vang lên:

“Bé cưng thân yêu, mẹ của con vừa gửi vào tài khoản tiền tiêu vặt của con 150.000 tệ.”

Cậu nhóc gầy gò đứng sững tại chỗ, bị con số này làm cho choáng váng.

Đến khi bóng dáng mẹ hiện lên trong tầm mắt, cậu như người tìm được tấm ván gỗ giữa biển khơi, lập tức chạy đến ôm chặt lấy mẹ: “Mẹ ơi!”

“Nhận được tiền rồi à?” Nguyên Y cười nhẹ, cầm điện thoại, ôm Tiểu Thụ trở về ghế sofa ngồi xuống.

“Mẹ ơi, tại sao…” Tiểu Thụ sờ vào chiếc đồng hồ điện thoại, không hiểu vì sao mẹ lại làm vậy.

Nguyên Y liền kể cho cậu nghe kế hoạch của mình: “Nè, mẹ thấy điều Tiểu Thụ nói trước đây rất có lý. Vì thế, mẹ quyết định từ giờ mỗi khi nhà mình có thu nhập, ngoài số tiền bắt buộc phải quyên góp thì phần còn lại sẽ chia làm hai.”

“Một phần mẹ giữ để chi tiêu hằng ngày. Phần còn lại sẽ gửi vào tài khoản của con, con giúp mẹ tiết kiệm tiền có được không?”

“Đây chính là việc mẹ cần con giúp. Con có sẵn lòng giúp mẹ không?”

“Con đồng ý.” Tiểu Thụ rõ ràng vẫn rất kinh ngạc.

Nhưng cậu cũng đã ghi nhớ những gì mẹ nói, hơn nữa có thể giúp mẹ khiến cậu rất vui.

Thấy cậu nhóc gật đầu, Nguyên Y mới nói ra mục đích thực sự của mình: “Vậy nên, số tiền mẹ giữ lại, con không cần quá tiết kiệm, chúng ta có thể thoải mái chi tiêu, hiểu không?”

“Để mẹ tiêu đó.” Không ngờ cậu nhóc lại không bị mắc bẫy của mẹ.

Câu nói ấm lòng này khiến tình thương của Nguyên Y dành cho Tiểu Thụ càng sâu đậm hơn.

“Được, mẹ tiêu. Nhưng Tiểu Thụ cũng phải tiêu.”

“Con không thiếu gì cả.” Tiểu Thụ lắc đầu.

Nguyên Y dở khóc dở cười.

Mới tí tuổi đầu mà đã vô dục vô cầu thế này sao?

Người mẹ tệ bạc như nguyên chủ rốt cuộc làm thế nào mà lại có được một cậu con trai như thiên sứ thế này chứ!

Nguyên Y cảm thán vô cùng: “Vậy… từ bây giờ, con hãy suy nghĩ thật kỹ xem mình muốn gì, nghĩ ra rồi thì nói với mẹ nhé? Chúng ta có thể cùng nhau thực hiện nó!”

Cậu nhóc thực sự cúi đầu suy nghĩ.

Nguyên Y không quấy rầy, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Cô đã vắt óc suy nghĩ mới nghĩ ra cách này.

Nếu nỗi bất an và lo lắng của Tiểu Thụ bắt nguồn từ những tháng ngày sống lay lắt trước kia, vậy thì cách tốt nhất chính là khiến cậu bé hiểu một cách trực quan rằng, bây giờ họ có tiền ăn, có tiền ở nơi tốt hơn, có tiền mua quần áo mới rồi.

Hiện tại xem ra, hiệu quả không tệ.

Ít nhất, Tiểu Thụ không còn quá căng thẳng nữa. Chỉ là, thói quen nhường nhịn như "Khổng Dung nhường lê" này vẫn chưa sửa được.

Điều này khiến Nguyên Y vừa ấm lòng, vừa đau lòng.

Tiểu Thụ suy nghĩ rất lâu.

Nguyên Y còn đứng dậy ép nước trái cây cho cậu, tự rót cho mình một cốc nước.

Lúc cô dùng máy ép trái cây, Tiểu Thụ chăm chú nhìn theo.

Đến khi cô cầm ly nước ngồi xuống trước mặt cậu, cậu nhóc cuối cùng cũng mở miệng: “Mẹ ơi, con nghĩ ra rồi! Con muốn mua nhà!”

“Phụt!”

Nguyên Y suýt chút nữa phun hết ngụm nước trong miệng.

Tiểu Thụ lập tức tái mặt, như thể mình vừa làm sai điều gì, nhưng vẫn nhớ đưa khăn giấy cho mẹ.

“Mẹ, con xin lỗi.” Cậu bé đứng trước mặt cô, cúi đầu đầy bối rối, hai bàn tay nhỏ xoắn chặt vào nhau.

Nguyên Y kéo tay cậu ra, nâng cằm cậu lên, để cậu nhìn thẳng vào mình: “Tại sao lại xin lỗi?”

“Con… nói sai rồi, còn suýt làm mẹ sặc nước.” Vừa nói, mắt cậu đã đỏ hoe.

“Tiểu Thụ!” Nguyên Y gọi cậu.

Cậu lập tức mím môi thật chặt, cố gắng không khóc.

“Tiểu Thụ, mẹ bị sặc không phải lỗi của con, đừng tự trách nữa được không? Hơn nữa, con cũng không nói sai đâu. Chúng ta nhất định sẽ mua nhà. Nhưng con có thể nói cho mẹ biết, tại sao con lại nghĩ đến điều này không?”

“Con…” Dưới ánh mắt vỗ về của mẹ, Tiểu Thụ cuối cùng cũng lấy hết dũng khí nói ra: “Có nhà của chính mình, chúng ta sẽ không còn lo bị đuổi ra ngoài nữa.”

Nguyên Y sững người, bỗng nhiên sáng tỏ mọi chuyện.

Thì ra… tất cả vẫn là vì nỗi bất an của cậu bé.

Hóa ra, những gì Tiểu Thụ từng trải qua trước khi cô xuyên vào cuốn sách này, không thể chỉ vài ngày là có thể xoa dịu được.

Hiểu ra nguyên nhân, Nguyên Y không hỏi gì thêm, mà chỉ nhìn vào ánh mắt thấp thỏm của cậu nhóc, dịu dàng hứa hẹn: “Được, chúng ta sẽ mua nhà. Mẹ sẽ kiếm thật nhiều tiền rồi mua căn nhà mà con thích nhất.”