Lệ Gia, Phu Nhân Lại Đi Hàng Yêu Phục Ma Rồi

Chương 22: Tôi Sẽ Không Can Thiệp Vào Chuyện Của Các Người

Nguyên Y nhíu mày. Người đàn ông xa lạ đột nhiên ngồi xuống phía đối diện khiến tâm trạng vốn tốt của cô bị quấy rầy đôi chút.

Cô nhìn quanh, rõ ràng vẫn còn nhiều chỗ trống.

"Tiên sinh, anh không thấy mình tự ý ngồi xuống như vậy là rất bất lịch sự sao?" Nguyên Y thẳng thắn bày tỏ sự khó chịu trong lòng.

Trong mắt cô, người đàn ông này có lẽ chỉ đơn thuần bị sắc đẹp mê hoặc rồi tới bắt chuyện mà thôi.

Về điểm này, Nguyên Y khá tự tin.

Bởi vì dù là trước hay sau khi xuyên sách, nhan sắc của cô đều không tệ, thậm chí có thể nói là tuyệt sắc.

Nói đi cũng phải nói lại, cô cũng thấy lạ, diện mạo của nguyên thân và cô không thể nói là khác nhau hoàn toàn, mà phải nói là giống hệt nhau!

Đây có phải là ý thức của bản thân cô mở rộng trong thế giới chữ viết này không?

Để cô có thể nhập vai tốt hơn nên ngay cả gương mặt cũng bị "ăn cắp" sao?

"Nguyên Y, cô còn định diễn tới khi nào?" Cố Minh vừa vội vã chạy đến sau khi nhận được tin tức, cười lạnh khi nghe những lời cô nói và phát hiện ánh mắt xa lạ của cô.

Lại là một người quen của nguyên chủ?

Nghe giọng điệu đầy oán hận kia, chẳng lẽ cũng là một con cá trong cái ao tình cảm của nguyên chủ?

Sắc mặt Nguyên Y lập tức thay đổi.

Cô ghét cay ghét đắng mớ nợ tình mà nguyên chủ để lại!

Đặc biệt là chuyện này lại xảy ra trước mặt Tiểu Thụ.

Nhưng, người ta đã đến trước mặt rồi, cô cũng không thể làm như không thấy, chỉ có thể cố gắng hồi tưởng ký ức của nguyên chủ để tìm thông tin về người đàn ông này.

Nhanh chóng, một đoạn ký ức hiện lên trong đầu cô.

Từ những ký ức vừa mở khóa, Nguyên Y đã biết được thân phận của người này.

May mắn thay...

Nguyên Y âm thầm thở phào. Người đàn ông này không phải là "cá" của nguyên chủ, mà là bạn thân của Lệ Đình Xuyên - Cố Minh, CEO hiện tại của tập đoàn Cố thị tại Bắc Kinh.

Bạn thân của Lệ Đình Xuyên sao?

Dù không phải là một mớ nợ tình cảm, nhưng thân phận này cũng chẳng khiến Nguyên Y thấy vui vẻ gì.

Đặc biệt là sự xuất hiện của người này đang ảnh hưởng nghiêm trọng đến khẩu vị của cô và con trai.

"Cố tiên sinh, anh không thấy việc làm phiền người khác khi họ đang ăn là hành động rất bất lịch sự sao?" Nguyên Y lạnh lùng nói.

Nhìn xem, con trai ngoan của cô cũng vì sự xuất hiện của người này mà dừng ăn mất rồi.

Tiểu Thụ lại lộ ra ánh mắt cảnh giác, những cái gai vô hình trên người dựng lên, khiến người ta không khỏi đau lòng.

"Ngoan nào, ăn cơm đi, chuyện của người lớn con không cần lo lắng." Nguyên Y đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Tiểu Thụ, dịu dàng dỗ dành.

Tiểu Thụ ngước lên nhìn cô rồi gắp một miếng cá bỏ vào bát của Nguyên Y: "Mẹ cũng ăn đi."

Đúng là một bé trai ấm áp mà.

Nguyên Y mỉm cười dịu dàng: "Cảm ơn con, Tiểu Thụ."

Cố Minh kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, ánh mắt dừng lại trên người Tiểu Thụ lâu hơn. "Nó chính là con trai của Lệ Đình Xuyên!"

Nguyên Y thấy con trai ngoan ngoãn ăn cơm, lúc này mới liếc mắt nhìn Cố Minh, đồng thời sửa lại lời anh ta: "Đây là con trai của tôi."

Cố Minh nhíu mày.

Trước đây, Nguyên Y lúc nào cũng treo mấy chữ "con trai của Lệ Đình Xuyên" trên miệng, cứ như chuyện này không chỉ là tấm vé giúp cô vào nhà họ Lệ, mà còn là niềm tự hào của cô.

Vậy mà bây giờ, cô lại nói như vậy, như thể cô rất bài xích việc đứa trẻ này có liên quan đến Lệ Đình Xuyên.

"Nguyên Y, tôi không biết cô lại định giở trò gì nữa, nhưng tôi khuyên cô một câu, cẩn thận chơi với lửa có ngày tự thiêu." Cố Minh lạnh giọng cảnh cáo.

"Trước đây, nhà họ Lệ không thèm để ý đến cô vì họ không cần phải so đo với hạng người như cô. Nhưng nếu cô dám vượt qua ranh giới, làm ra chuyện mà nhà họ Lệ, bao gồm cả tôi không thể chấp nhận, thì đến lúc đó, cô sẽ phải hối hận!"

Đây chính là lý do Cố Minh xuất hiện ở đây.

Nguyên Y bật cười, trong nụ cười của cô, Cố Minh nhìn thấy sự chế giễu.

Điều này khiến anh ta càng nhíu mày chặt hơn: "Cô có thái độ gì vậy?"

"Anh nói giở trò là ý gì?" Nguyên Y hỏi.

Cố Minh trầm giọng: "Những lời cô nhắn hôm qua là có ý gì?"

Nguyên Y cười nhạt: "Mấy người đúng là buồn cười thật đấy. Trước đây khi tôi đeo bám anh ta, các người ước gì tôi biến mất, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh ta nữa. Nhưng khi tôi quyết định cắt đứt hoàn toàn, các người lại cho rằng tôi đang giở trò. Đúng là đám nhà giàu khó hầu hạ."

Cố Minh nghe ra sự mỉa mai không hề che giấu trong giọng điệu của cô, sắc mặt cũng ngày càng khó coi.

Anh ta cảm thấy Nguyên Y bây giờ còn khó đối phó hơn trước.

Là vì cô ta đã bám được Lý Gia Bảo sao?

Nếu thật sự là vậy thì cô ta cũng đắc ý quá rồi.

Cố Minh cũng cười lạnh: "Nguyên Y, đừng tự vờ vịt như vậy. Nếu cô thực sự không muốn dây dưa với Lệ Đình Xuyên nữa, lại có Lý Gia Bảo làm chỗ dựa, vậy tại sao cô không trả đứa bé lại cho nhà họ Lệ?"

"Không được chia rẽ con với mẹ!"

Tiểu Thụ, vốn đang lặng lẽ nghe lén cuộc trò chuyện của hai người, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà tức giận bật dậy.

Thằng bé không thèm ăn nữa, ôm chặt lấy eo Nguyên Y, ánh mắt tràn đầy địch ý nhìn Cố Minh.

Khi mẹ đánh mắng nó, nó còn chưa bao giờ rời xa mẹ. Bây giờ, mẹ đang càng ngày càng tốt hơn, làm sao nó có thể rời đi?

Cố Minh kinh ngạc nhìn cậu bé đang ôm chặt lấy Nguyên Y.

Nguyên Y cúi đầu, dịu dàng an ủi Tiểu Thụ. "Đừng lo, không ai có thể chia rẽ chúng ta đâu."

Nói xong, cô ngước lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cố Minh: "Tiểu Thụ là con trai tôi, tại sao tôi phải trả lại? Nhà họ Lệ muốn có con thì cứ bảo Lệ Đình Xuyên tự tìm người sinh cho họ!"

"!!!" Cố Minh càng ngạc nhiên hơn.

Hôm nay anh ta đến đây không chỉ để cảnh cáo Nguyên Y đừng gây chuyện, mà còn để thăm dò xem cô có biết chuyện của Lệ Đình Xuyên hay không.

Nhưng lời này của cô lại chứng tỏ cô hoàn toàn không biết gì!

Vậy những lời cô đăng ngày hôm qua rốt cuộc là vô tình trùng hợp nói ra sự thật sao?

Dù sao thì, dù cả Kinh thành đều xôn xao vì tin này, nhưng chẳng mấy ai tin lời cô nói, chỉ coi đó là lời bịa đặt vì tức giận của cô.

Vậy thì tốt.

Cố Minh cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Người ngoài không tin, mà Nguyên Y cũng không biết sự thật, cô sẽ không thể dùng chuyện này để uy hϊếp Lệ Đình Xuyên.

Xác nhận được điều đó, Cố Minh chỉnh lại bộ vest cao cấp của mình, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, anh ta vẫn không quên nhìn xuống Nguyên Y bằng ánh mắt cao ngạo, cảnh cáo thêm lần nữa:

“Nguyên Y, đã đăng tuyên bố như vậy thì mong cô giữ lời, đừng tìm cách dây dưa với Lệ Đình Xuyên nữa. Tôi sẽ theo dõi cô.”

Giọng điệu đó khiến Nguyên Y cực kỳ phản cảm, cô lập tức phản kích:

“Cố tổng quan tâm chuyện giữa tôi và Lệ tổng đến vậy, người không biết còn tưởng Lệ tổng chính là nốt chu sa, là bạch nguyệt quang trong lòng anh đấy.”

“Cô…!” Cố Minh bị lời lẽ trắng trợn của cô làm cho tức đến xanh mặt.

Nhưng Nguyên Y không còn muốn nhìn anh ta thêm nữa, thản nhiên nói: “Tôi đã hiểu ý của Cố tổng rồi. Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không xen vào giữa anh và Lệ tổng đâu, tôi thề! Vậy giờ anh có thể đi được chưa?”

Lúc này, đang đúng giờ cơm, dù nhà hàng chưa chật kín khách nhưng cũng có không ít người.

Nghe thấy câu nói kinh thiên động địa của Nguyên Y, mọi người trong nhà hàng đều kinh ngạc quay sang nhìn Cố Minh.

“Nguyên Y!” Cố Minh cảm nhận được ánh mắt dò xét xung quanh, tức đến nghiến răng ken két.