Dịch Chi Cơ liếc nhìn Quyền Khanh, rồi lại nhìn theo ánh mắt hắn, nhưng nàng chẳng thấy gì ngoài những tia sáng lập lòe từ ngọn lửa.
Nàng nhớ lại lời tên Trộm Lão Đại nói lúc trước: “Kẻ thù của ngươi đuổi theo đến đây rồi à?”
“Kẻ thù?” Quyền Khanh ngẩn người một lúc, sau đó bật cười, “Giờ ngươi đã có thể nói tiếng người rồi, lúc nãy là giả bộ không biết nói sao?”
Dịch Chi Cơ bực bội đáp: “Phải, phải đấy, sợ ta mắng chửi quá khó nghe, ngươi chịu không nổi sẽ làm thịt ta rồi biến ta thành gà quay.”
“Ha ha ha ha ha ——” Quyền Khanh cười lớn, xoa đầu Dịch Chi Cơ, nhưng ngay sau đó lại ghét bỏ phủi tay, “Lông của ngươi sờ chẳng dễ chịu tí nào.”
Sờ lên mà thấy có xúc cảm tốt mới là chuyện lạ đấy, lông trên đầu nàng đều đã bị cháy xém không ít rồi.
Dịch Chi Cơ hất đầu: “Đừng đùa nữa, nói chuyện nghiêm túc đi. Có người đuổi gϊếŧ đến đây à? Là kẻ thù của ngươi sao?”
“Không phải kẻ thù của ta... Ta cũng đâu có chọc ghẹo gì bọn họ.”
Dịch Chi Cơ nheo mắt lại. Những kẻ theo dõi bọn họ chẳng có chút chuyên nghiệp nào cả, không chút che giấu mà cứ thế mà tiếp cận hướng về phía bọn họ, hiện tại Dịch Chi Cơ có thể miễn cưỡng nhìn thấy rõ, dường như có bốn, năm người.
“Ngươi có thể một mình đấu lại được bao nhiêu tên? Không phải ngươi còn đang bị thương sao? Đánh không lại thì cũng đừng cố thể hiện, cứ trực tiếp chạy đi. Giữ được núi xanh, thì sợ gì không có củi đốt.”
“Ngươi là đang lo cho ta sao?” Quyền Khanh cảm thấy buồn cười, “Ta chính là kẻ đã nhập ma đấy. Nếu có người có thể lấy được mạng ta, chặt đầu ta, thì hắn đã có thể trở thành...”
“Phi phi phi! Kẻ nào dám động đến Núi Vàng Lớn của ta, ta sẽ liều mạng với hắn!” Dịch Chi Cơ hung hăng đá một viên đá, muốn làm ra vẻ mặt hung dữ, nhưng lại đánh giá quá cao thực lực của mình. Viên đá không bị đá đi, ngược lại còn làm cái chân gà của nàng bị thương.
“Oa oa oa, đau quá!”
“Ngu ngốc.” Quyền Khanh cười nhạo một tiếng, sau đó vẫn thi triển thuật trị thương lên chân nàng.
Cảm giác mát lạnh ập đến, vết thương nhanh chóng lành lặn như chưa có gì xảy ra.
Dịch Chi Cơ kinh ngạc xuýt xoa: “Lợi hại! Cảm ơn lão đại! Ê khoan, không đúng, ngươi trị thương cho ta chẳng phải sẽ làm lãng phí linh khí sao? Lát nữa làm sao có thể đối phó với đám người kia? Chỉ là chút vết xước nhỏ thôi mà!”
“Chút linh khí này không đáng kể. Hơn nữa, những kẻ đến gây rối không phải tu sĩ, chỉ là phàm nhân bình thường thôi.”
Không phải là người tu tiên? Chỉ là phàm nhân bình thường?
Dịch Chi Cơ nhanh chóng suy nghĩ, liên kết với hành vi kỳ quặc của Quyền Khanh sau khi đi tìm nguyên liệu nấu ăn, nàng lập tức mơ hồ có đáp án, nàng hỏi:
“Ngươi đã cho hộ nhân gia kia bao nhiêu tiền?”
Quyền Khanh liếc nàng một cái thật sâu, cười nói: “Ngươi cũng lanh lợi đấy, thông minh hơn ta nghĩ. Ta cho hơn hai mươi lượng.”
“Cũng không có nhiều lắm nha, vậy ngươi còn chọc phải phiền toái gì khác sao?”
“...Năm lượng bạc là có thể mua được một con gà.”
“Ta rẻ mạt đến thế sao?”
“...Một lượng bạc bằng một trăm văn; hai, ba văn là mua được một quả trứng gà. Thôi được rồi, đúng là cũng không nhiều lắm. Bình thường ta đều không cần dùng đến bạc.” Quyền Khanh bất lực lắc đầu. Vốn định phổ cập khoa học về giá trị của đồng tiền cho nàng, nhưng chính hắn cũng không hiểu biết nhiều.
Loại tiền mà tu sĩ thường dùng để trao đổi là linh ngọc.
Quyền Khanh là một người thích phiêu bạt nay đây mai đó, tuy có chút khái niệm về tiền tệ của phàm nhân, nhưng mỗi lần dùng đều tiêu hàng chục, hàng trăm lượng. Dù sao thì bạc cũng là lấy từ kim khố của lão già đáng ghét kia…
Dù sao cũng không phải là tiền của mình, đau lòng cái rắm!
“Đúng là không nhiều thật.”
“Đúng vậy đúng vậy, ta nghĩ một con gà ít nhất cũng phải ngàn lượng bạc, như vậy mới xứng đáng với giá trị của ta.”
“Hừ,” Hắn nhổ một sợi lông bị cháy xém trên đầu Dịch Chi Cơ, “Ta cảm thấy ngươi ít nhất cũng phải đáng giá mấy ngàn, không, phải là mấy vạn linh ngọc ấy chứ. Dù lão già thối kia có đem cả gia tài đổi lấy ngươi, ta cũng không đổi. Ngươi rất thú vị nha.”
“Ai da!” Bị giật mất một cọng lông, Dịch Chi Cơ sờ lên đầu mình, nhưng không với tới được. Nàng chỉ cảm thấy đầu mình lạnh buốt, đầu của nàng không phải là đã trở thành Địa Trung Hải rồi đấy chứ? “Ngươi làm gì vậy...”
Quyền Khanh ném sợi lông gà vào túi trữ vật của mình, sau đó nắm chặt mỏ nàng, nhỏ giọng nói: “Im lặng, đừng lại phá hỏng chuyện tốt của ta. Nếu không, ta sẽ biến ngươi thành gà quay.”