Xuyên Thành Gà, Ta Bị Bắt Phải Đi Phát Súp Gà Cho Tâm Hồn

Chương 23: Cục! Tác!

Quyền Khanh không đổ hết phần cơm chiên trứng vào bát mình mà chừa lại một ít trong bát, lượng cơm chỉ đủ cho một người ăn một miếng. Hắn đặt bát cơm trước mặt Dịch Chi Cơ, còn dương dương tự đắc nói: “

"Như này hợp lý hơn đúng không? Ngươi nhìn xem, ngươi đã biến trở lại nguyên hình rồi, đâu cần ăn nhiều đến thế."

Dịch Chi Cơ tức đến mức kêu lên không ngừng, nhưng chẳng có tác dụng gì. Trong tai Quyền Khanh, đó chỉ là vài tiếng “cục cục cục”. Phản ứng của nàng càng kịch liệt, nụ cười của hắn càng rạng rỡ.

“Không phải nghe ngươi càm ràm như tụng kinh nữa, thật là tốt quá. So ra thì tiếng gà kêu ‘cục tác cục tác’ này đúng là âm thanh trời ban.” Quyền Khanh thản nhiên nói.

【Kiểm tra đo lường phát hiện giá trị sa đọa của Đại Kim Sơn giảm.】

【Giá trị sa đọa của Đại Kim Sơn: 9848】

【Tích phân +25】

【Tích phân hiện tại: 348】

Đây là gì? Ngoài miệng thì cứng, trong lòng lại mềm sao? Là ngạo kiều hay gì? Miệng thì nói ghét canh gà tâm hồn của ta, nhưng giá trị sa đọa vẫn giảm? Dịch Chi Cơ nghe thấy thông báo cộng tích phân, tâm trạng lập tức tốt lên vài phần. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng chứng minh chiến lược của nàng có tác dụng nha!

Dịch Chi Cơ cân nhắc, có nên làm mới thương thành, mua thêm thời gian biến hình hay không? Rồi sau đó rót thêm một giờ canh gà tâm hồn nữa?

Quyền Khanh: ?

Thôi vậy, dựa vào kinh nghiệm trước đây, phải làm mới ít nhất bốn, năm lần mới có thể xuất hiện vật phẩm biến hình.

Hơn nữa, nàng thật sự rất tò mò thương thành trung cấp có bán gì. Thương thành sơ cấp đã bán một vài cuốn sách, tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng lại có hiệu quả đặc biệt, vượt xa tưởng tượng của nàng. Mới là sơ cấp thôi mà đã lợi hại như vậy rồi thì thương thành trung cấp, cao cấp sẽ ra sao? Có khi nào còn có cả thương thành siêu cấp nữa không?

Vừa nghĩ, nàng vừa mổ một miếng cơm chiên. Sau đó, như gặp phải chuyện không thể tin nổi, nàng sững người tại chỗ. Sau khi ngẩn người vài giây, nàng lại điên cuồng mổ thêm vài miếng cơm nữa. Lúc này, khóe mắt Dịch Chi Cơ gần như đã ngấn lệ.

“Hửm? Ngon đến vậy luôn sao?” Quyền Khanh khó hiểu, bán tín bán nghi nhìn bát cơm chiên trứng trong tay.

“Ngon cái đầu ngươi ấy! Ta hầu như không nếm ra được vị gì! Đây rốt cuộc là sao vậy chứ?” Dịch Chi Cơ hít sâu vài hơi, chỉ có thể ngửi thấy mùi hương nồng đượm đặc trưng của tùng nhung và hương thơm thanh mát của hành lá. Lòng đỏ trứng vịt vốn phải có chút mùi tanh, nhưng nhờ cách chế biến của nàng, nên hoàn toàn không có bất kỳ mùi khó chịu nào.

“Tại sao lại như vậy?!” Dịch Chi Cơ tuyệt vọng hét lên. Đây chính là cơm chiên trứng với tùng nhung đó, đây là lần đầu tiên nàng được diện kiến món cơm chiên xa xỉ thế này a!

【Vị giác của gà chỉ có khoảng 350 thụ thể, trong khi con người có khoảng 9.000 thụ thể. Đây là hiện tượng bình thường.】 Hệ thống phổ cập khoa học nói.

Thật đấy, hiện tại nàng đang vô cùng xúc động, rất muốn lập tức làm mới thương thành để mua thêm thời gian biến thành người.

【Kiểm tra đo lường phát hiện giá trị sa đọa của Đại Kim Sơn giảm.】

【Giá trị sa đọa của Đại Kim Sơn: 9855】

【Tích phân +13】

【Tích phân hiện tại: 351】

Dịch Chi Cơ chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi, chuyện ta không ăn được mỹ thực làm ngươi vui vẻ đến thế sao?

Tất nhiên không phải là vì lý do này.

Quyền Khanh thấy Dịch Chi Cơ ăn đến “vui vẻ” như vậy, cũng không nhịn được mà dùng đũa gắp một miếng cơm lớn. Để tránh cơm hay nấm rơi xuống, hắn còn dùng linh khí bao bọc lại.

Mùi hương rất thơm ngon, nhưng Quyền Khanh đã từng ăn qua muôn vàn cao lương mỹ vị. Chỉ cần hắn muốn, tùng nhung này có thể ăn mỗi ngày như rau cải trắng cũng không thành vấn đề.

Khi cơm chiên được cho vào miệng, vừa nhai nhẹ đã cảm nhận được độ dẻo của hạt cơm, độ mềm của nấm và hương thơm ngọt đặc trưng của tùng nhung quanh quẩn nơi đầu lưỡi.

“Ùng ục…”

Bụng hắn vậy mà lại kêu lên một tiếng. Hiếm khi cảm thấy đói bụng, hắn không gấp không chờ nổi mà muốn nuốt trọn miếng cơm chiên.

Ngay sau đó, Quyền Khanh không giữ vẻ ngoài bình tĩnh nổi nữa. Hắn bưng cả bát cơm lên bên miệng, lùa từng miếng cơm vào miệng, ăn ngấu nghiến như một thiếu niên đói bình thường khi đã đói lả.

Chỉ trong thoáng chốc, bát cơm đã trống không. Hắn liếʍ môi, vẻ mặt giống như còn chưa đã thèm.