Tiêu Cảnh Diệu một đường bước tới, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Địa Hoàng Phong.
Trong lòng Lãm Nguyệt vẫn còn suy nghĩ về chuyện của Vạn Ngữ Nhu, bỗng thấy nam chính lại bị người khác chặn đường.
“Tiểu tử, bản tôn có chuyện muốn bàn với ngươi.”
Một thân hồng y, tóc đỏ rực, chính là Xích Viêm chân nhân, kẻ mà lần trước ở Thượng Vân thành bọn họ đã chạm mặt.
Tiêu Cảnh Diệu đối với sự xuất hiện của Xích Viêm không tỏ vẻ bất ngờ, lạnh nhạt nói: “Không biết chân nhân tìm vãn bối có chuyện gì?”
“Bản tôn hỏi ngươi, có phải ngươi tìm được những nhánh cây ngô đồng đó?” Xích Viêm hỏi thẳng vào vấn đề.
Tiêu Cảnh Diệu gật đầu, hắn sớm đã đoán được, Xích Viêm không sớm thì muộn cũng sẽ tìm đến.
Tinh khí lửa và tinh khí phượng hoàng trên nhánh cây ngô đồng, đối với tu sĩ hệ hỏa, đúng là hấp dẫn đến không thể kháng cự.
“Ngươi có bao nhiêu, bản tôn đều mua lại.” Xích Viêm xưa nay không quen vòng vo.
“Không còn.” Tiêu Cảnh Diệu nói dối mà chẳng hề chớp mắt.
“Không còn? Ngươi nghĩ lão tử dễ bị lừa chắc? Ai lại nhặt được cây ngô đồng mà chỉ hái vài cành?” Xích Viêm trừng to mắt, lửa giận phừng phừng như muốn bốc lên trời.
“Thật sự không còn.” Tiêu Cảnh Diệu nhún vai, thái độ dửng dưng, tựa như đang nói: Ngươi có thể làm gì được ta?
Tính tình Xích Viêm vốn nóng nảy, giờ bị dáng vẻ kiêu ngạo này chọc cho bốc hỏa, gầm lên: “Tiểu tử, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Nhiệt độ xung quanh ngay lập tức tăng vọt, khiến không khí như sôi lên.
Lãm Nguyệt thấy cảnh này, khẽ nhíu mày. Xích Viêm mà cũng chơi trò cường đoạt cưỡng ép sao?
“Tiền bối định làm gì?” Tiêu Cảnh Diệu bình tĩnh hỏi, giọng nói lạnh như băng tương phản rõ rệt với cơn giận sôi sục của Xích Viêm.
Xích Viêm nghe thấy, lửa giận bỗng chốc như bị dội gáo nước lạnh, tỉnh táo đôi chút.
Xem ra, tiểu tử này không dễ đối phó, không thể ép buộc mà phải dùng mưu.
“Tiểu tử, ngươi có muốn gia nhập Thiên La Điện không?”
Thiên La Điện là đại môn phái đứng đầu Cửu Châu, mỗi năm có biết bao người mơ ước chen chân vào.
Một khi vào được Thiên La Điện, đồng nghĩa với danh vọng, địa vị, tài nguyên như nước chảy về tay. Với thiên phú của tiểu tử này, chỉ cần nhập môn, chắc chắn sẽ bay cao bay xa.
Thiên Hoa Tông chẳng qua là một môn phái nhỏ bé hẻo lánh, lựa chọn thế nào, tin rằng tiểu tử này tự biết rõ.
Xích Viêm đầy tự tin nhìn Tiêu Cảnh Diệu, nhưng lại nghe thấy hắn thản nhiên nói một chữ: “Không.”
Đôi mắt Xích Viêm trừng lớn hơn, tiểu tử này có hiểu mình đang từ chối cái gì không?
Ban đầu, Lãm Nguyệt vốn không định can thiệp.
Theo nguyên tác, Tiêu Cảnh Diệu vốn là kiểu nam chính trưởng thành qua thử thách. Những gian nan, khổ cực hắn trải qua chính là bàn đạp để tôi luyện ý chí và thực lực.
Lãm Nguyệt vì muốn thay đổi vận mệnh của nguyên chủ, đã chọn cách nuôi dưỡng nam chính. Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng phải thay hắn giải quyết mọi chuyện.
Việc của hắn, nàng sẽ không xen vào.
Nàng chỉ cần ở thời điểm thích hợp đưa tay giúp đỡ, hay khi cần thiết, cho hắn một chút an ủi.
Nhưng giờ đây, Xích Viêm lại dám công khai "đào góc tường" trước mặt nàng?
Chuyện này sao có thể nhịn!
Lãm Nguyệt bước lên một bước, định ngăn cản Xích Viêm. Nhưng mới bước nửa đường, nàng đột nhiên dừng lại.
Khoan đã!
Nam chính vào Thiên La Điện, chẳng phải cũng tốt sao?
Nếu hắn vào Thiên La Điện, sư đồ bọn họ có thể thuận lý thành chương cắt đứt quan hệ. Đến lúc đó, nàng với hắn không còn dây mơ rễ má, chẳng phải nàng được tự do rồi à?
Nghĩ tới đây, đôi mắt Lãm Nguyệt sáng rực lên.
Tiêu Cảnh Diệu vừa từ chối Xích Viêm, thần thức khẽ quét ra sau, hoàn toàn không để lộ dấu vết.
Thực ra, từ lúc Lãm Nguyệt lặng lẽ theo sau, hắn đã sớm phát hiện.
Giờ Xích Viêm công khai chiêu mộ hắn trước mặt nàng, hắn rất muốn xem phản ứng của Lãm Nguyệt sẽ ra sao.
Kết quả Tiêu Cảnh Diệu nhìn thấy cảnh Lãm Nguyệt một chân vừa nhấc ra đã thu lại, vẻ mặt đầy vẻ hí hửng như vừa nghĩ ra điều gì thú vị.
Sắc mặt vốn dĩ bình tĩnh của Tiêu Cảnh Diệu lập tức trầm xuống, trở nên khó coi.
Nữ nhân này, nghe nói hắn có thể rời khỏi nàng, lại vui mừng đến thế sao?
Sắc mặt hắn tối sầm, âm trầm đến mức khiến người ta phải rùng mình. Xích Viêm nhìn thấy, tưởng rằng Tiêu Cảnh Diệu vừa nói xong đã đổi ý, sắc mặt vốn khó chịu lại dịu đi đôi phần.
Xích Viêm hắng giọng hai tiếng, tiếp tục nói: “Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Không phải ai cũng có tư cách bước chân vào Thiên La Điện đâu.”
Tiêu Cảnh Diệu giữ vẻ mặt lạnh lùng, trầm giọng đáp: “Chuyện này, ta phải hỏi ý kiến sư tôn của ta trước.”
Dứt lời, hắn quay đầu, nghiến răng nói về phía Lãm Nguyệt: “Sư tôn, ý người thế nào?”
Lãm Nguyệt vốn còn đang đắm chìm trong mộng tưởng được giải thoát khỏi nam chính, thoát khỏi cốt truyện, khôi phục tự do, nay bỗng bị Tiêu Cảnh Diệu gọi tên, giật mình bừng tỉnh.
Hắn phát hiện nàng từ khi nào?
Vừa rồi biểu cảm của nàng có lộ rõ vẻ vui mừng quá mức không nhỉ?
“Ha ha, Diệu nhi à...”
Lãm Nguyệt chột dạ, vội vàng bay tới đứng cạnh Tiêu Cảnh Diệu.
Hắn liếc nàng một cái, ánh mắt lạnh nhạt, giọng nói pha lẫn chút giễu cợt: “Sư tôn, ý người thế nào?”
Nhìn ánh mắt và ngữ điệu của Tiêu Cảnh Diệu, Lãm Nguyệt không khỏi run rẩy trong lòng, thôi rồi, vừa rồi chắc nàng thể hiện vui mừng quá lố rồi...
“Chuyện này...” Lãm Nguyệt ấp úng một lúc, bỗng xoay người về phía Xích Viêm, đôi mày liễu nhướng lên, giọng nghiêm khắc: “Xích Viêm, ngươi dám chạy đến Thiên Hoa Tông ta mà đào góc tường, cẩn thận ta đi mách Thân Đồ!”
Xích Viêm: ???
“Mách? Nực cười! Ta và Thân Đồ ngang hàng, mách cái gì mà mách!”
Mặc dù đề cập đến chuyện đào góc tường, nhưng rõ ràng sự chú ý của Xích Viêm đã lệch khỏi trọng tâm.
Lãm Nguyệt đắc ý, cứ để hắn lạc chủ đề thế này là tốt nhất, có thể nhanh chóng lướt qua chuyện đào góc tường này.
“Ngươi không phải sợ Thân Đồ nhất sao? Hôm ở cổng thành, vừa thấy hắn xuất hiện, ngươi đã im re.”
“Sợ? Nực cười!” Xích Viêm bỗng như mèo bị dẫm phải đuôi, nhất thời nhảy dựng lên.
“Lãm Nguyệt, nói cho ngươi hay, cái tên Thân Đồ mặt lạnh đó, lão tử nhìn không vừa mắt đã lâu. Nếu không phải nể tình mấy trăm năm cùng làm việc, giữ gìn bề ngoài hòa hợp, lão tử đã sớm...”
“Đã sớm thế nào?”
Giọng nói lạnh lùng u ám vang lên từ phía sau Xích Viêm.
Sắc mặt đang hăng hái của Xích Viêm đột nhiên cứng lại. Hắn từ từ quay đầu, bắt gặp gương mặt âm trầm của Thân Đồ.
“Thân... Thân Đồ...” Xích Viêm lắp bắp, nói chẳng ra lời.
Lãm Nguyệt đứng một bên, đôi mắt đảo qua đảo lại giữa Xích Viêm và Thân Đồ, bỗng ánh lên như sao sáng.
Cặp đôi đáng để “đẩy thuyền” nhất đây rồi! Sao giờ nàng mới phát hiện?
Thân Đồ không để ý tới Xích Viêm, chỉ quay sang chắp tay với Lãm Nguyệt: “Quấy rầy rồi.”
Lãm Nguyệt khẽ nhướn mày, đôi mắt sáng lên lấp lánh.
Chẳng phải chính là cái cảnh công thu dọn tàn cuộc cho thụ sao...
Hợp gu quá!
Lãm Nguyệt vô cùng vui vẻ phất tay: “Không sao, không sao.”
“Đa tạ không chấp nhặt, cáo từ.”
Thân Đồ vẫn giữ vẻ lạnh lùng, chỉ liếc mắt một cái, khiến cả người Xích Viêm run lên, phải ngoan ngoãn theo sau rời đi.
Chết tiệt, sao hắn lại sợ Thân Đồ đến thế này chứ!
Trước khi đi, Xích Viêm còn quay lại liếc nhìn Lãm Nguyệt và Tiêu Cảnh Diệu đầy hung tợn.
Nhưng Lãm Nguyệt chẳng chút bận tâm, còn tươi cười vẫy tay chào Xích Viêm.
Xích Viêm ngây người một chút, bị hành động này của Lãm Nguyệt làm cho rối trí.
“Sư tôn, bọn họ đi hết rồi, người còn nhìn cái gì?”
Giọng nói lạnh lùng như ngâm trong nước đá của Tiêu Cảnh Diệu vang lên, khiến Lãm Nguyệt không khỏi rùng mình.