Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tiêu Cảnh Diệu bỗng nhiên bừng tỉnh.
Trong đầu hắn thoáng hiện những hành động của Lãm Nguyệt đối với hắn từ khi hắn trọng sinh, không gì ngoài sự gần gũi và thân thiện.
Ai lại tận tâm tận lực với một người có thể gây nguy hiểm cho mình bất cứ lúc nào, trừ phi... có mục đích khác.
Nghĩ đến đây, lòng Tiêu Cảnh Diệu lại run lên, chẳng lẽ... nàng muốn dùng cơ thể hắn làm lô đỉnh?
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, tâm trí Tiêu Cảnh Diệu liền chấn động dữ dội, oán hận trỗi dậy từng đợt.
Thế nhưng, lý trí nói cho hắn biết, nữ tử trước mặt không giống loại người như vậy.
Lần trước khi gặp Thiên Huyễn Tố Tưởng Chu, trong ảo cảnh tái hiện hình ảnh Lãm Nguyệt ép buộc hắn trở thành lô đỉnh.
Hắn đã sớm nhận ra đó là ảo cảnh, vì vậy thần trí rất tỉnh táo, không bỏ qua biểu cảm trên gương mặt nữ tử ấy lúc bấy giờ.
Đó là vẻ mặt đầy kinh ngạc pha lẫn thương xót, cực kỳ căm ghét khung cảnh này.
Hắn tuyệt đối không nhìn nhầm, một người như thế sao có thể muốn biến hắn thành lô đỉnh?
Vậy thì tại sao nàng lại đối xử tốt với hắn như vậy?
Chẳng lẽ... nhắm trúng hắn rồi?
Chỉ nghĩ đến đây, mặt Tiêu Cảnh Diệu bỗng nóng bừng, thậm chí cảm thấy máu trong người chảy nhanh hơn.
Kiếp trước, những người ái mộ hắn không hề ít, nhưng chưa từng ai khiến hắn cảm thấy một sự rung động lạ lẫm như thế này.
Nhưng Tiêu Cảnh Diệu không đi sâu vào cảm xúc của mình, thay vào đó, tiếp tục suy đoán ý đồ của Lãm Nguyệt.
Khi nãy trong lúc nguy cấp, nàng không màng đến bản thân mà sử dụng Phá Vọng Bàn.
Người ta thường nói, trong nguy nan mới thấy chân tình, chẳng lẽ Lãm Nguyệt thật sự có tình ý với hắn?
Tiêu Cảnh Diệu càng nghĩ càng thấy hợp lý, trong lòng nhất thời không rõ là cảm giác gì.
Lãm Nguyệt nửa quỳ đối diện Tiêu Cảnh Diệu, thấy đôi mắt trong trẻo của hắn dần trở nên mơ hồ, nàng mới giật mình hoàn hồn.
Nàng vội vàng đưa tay lau khóe miệng, may mà không có gì...
Dù xung quanh ngoài cái đầu ra không ai nhìn thấy nàng, nhưng việc ngắm mỹ nam đến chảy nước miếng thực sự quá mất mặt, may là nàng ngậm miệng đủ chặt.
Tiêu Cảnh Diệu hiện tại bị trúng định thân phù cấp Hóa Thần, với thực lực Kim Đan trung kỳ của hắn bây giờ, muốn tự phá giải ít nhất phải mất nửa canh giờ.
Nhưng thần hồn lực của nàng lại có giới hạn, trận pháp do Phá Vọng Bàn khống chế tối đa chỉ duy trì được một khắc, giờ phải làm sao đây?
Lãm Nguyệt nhất thời không tìm được cách, đành quan sát tình hình bên ngoài trận pháp.
Phá Vọng Bàn do nàng khống chế, vì vậy tầm nhìn của nàng không bị cản trở, dễ dàng nhìn thấy khung cảnh bên ngoài.
Tiêu Cảnh Diệu đột nhiên biến mất tại chỗ, cái đầu nổi cơn thịnh nộ, nhưng nó cũng nhận ra đây là trận pháp mê hoặc do Phá Vọng Bàn, trừ khi trận pháp tự giải, nếu không nó không có cách nào khác.
Tức tối không làm được gì, cái đầu đành trút giận lên các đệ tử khác.
Trước tiên cứ lấy bọn họ trút giận, lát nữa lại tìm tên nhóc kia tính sổ.
Trong lòng nó cũng hiểu rõ, đã là chí bảo thì duy trì nó tiêu tốn rất nhiều linh khí, nữ tử kia chỉ là một tia thần hồn, không thể kiên trì được lâu.
Mà các đệ tử của các môn phái thì vẫn chìm trong sự kinh ngạc khi chứng kiến Vạn Sĩ Viễn dùng phù chú tấn công Tiêu Cảnh Diệu.
“Vạn Sĩ Viễn, ngươi đúng là đồ tiểu nhân bỉ ổi, kẻ thù trước mắt mà còn muốn đấu đá lẫn nhau!”
Công Tôn Nguyên Lăng chau mày, quát lớn hành vi bỉ ổi của Vạn Sĩ Viễn.
Khuôn mặt tái nhợt của Vạn Sĩ Viễn đầy vẻ oan uổng: "Không phải, ta không cố ý, ta vốn định định thân yêu thú này…”
Các đệ tử vốn có chút nghi ngờ Vạn Sĩ Viễn, thấy vẻ mặt hắn thành thật như vậy, trong lòng không khỏi dao động.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử?
Khúc Lăng Dao nghe lời giải thích của Vạn Sĩ Viễn, đồng tử hơi co lại.
Người khác có lẽ không biết, nhưng nàng vừa mới sử dụng một tấm phù chú cấp Hóa Thần, trong lòng hiểu rất rõ.
Phù chú cấp Hóa Thần có chức năng chọn mục tiêu, tuyệt đối không thể xảy ra tình huống đánh nhầm, Vạn Sĩ Viễn là cố ý!
Thế nhưng Khúc Lăng Dao suy nghĩ hồi lâu, vẫn không vạch trần Vạn Sĩ Viễn trước mặt mọi người.
Thân Đồ đại nhân từng dạy nàng, mọi việc phải lấy đại cục làm trọng, không cần vì chuyện của người khác mà đắc tội với Bách Trượng Cốc.
Còn về Vạn Sĩ Viễn, loại người mưu mô lén lút này, Khúc Lăng Dao căn bản không để vào mắt.
Công Tôn Nguyên Lăng kiên quyết tin rằng Vạn Sĩ Viễn đã giở thủ đoạn, nhưng lại không có cách nào chứng minh.
Nàng là bảo bối của cả Xích Hồng Cung, pháp bảo giữ mạng nhiều không kể xiết, nhưng phù chú cấp Hóa Thần có tác dụng phụ lớn, nàng quả thật chưa từng sử dụng qua.
Vạn Sĩ Viễn sớm đã đoán được kết quả này, dù có người nghi ngờ hắn, cũng chỉ là nói miệng, không có bằng chứng, vì vậy hắn mới dám nhận phù chú của Tiết Chi.
Đáng tiếc, ai mà biết được tên nhóc đó vẫn còn chiêu sau. Nhưng, phù chú cấp Hóa Thần uy lực kinh người, hắn có thể trốn được nhất thời, cuối cùng vẫn phải chết!
Lãm Nguyệt trong mê trận quan sát kỹ hành động của mọi người, khi thấy Khúc Lăng Dao chọn cách im lặng, nàng khẽ thở dài.
Nàng còn tưởng sẽ được thấy cảnh Vạn Sĩ Viễn bị mọi người đồng loạt chỉ trích chứ.
Tuy vậy, nàng cũng hiểu được hành động của Khúc Lăng Dao, dù sao lúc này nàng ấy vẫn chưa thích Tiêu Cảnh Diệu, hơn nữa với tư cách là ứng cử viên thừa kế Thiên La Điện, nàng ấy phải lấy đại cục làm trọng.
Vì Tiêu Cảnh Diệu mà đắc tội với Bách Trượng Cốc? Không thể nào.
“Haiz, nam chính à, nhìn Công Tôn đáng yêu một chút đi, nàng ấy vì ngươi đã bất bình không biết bao nhiêu lần rồi.” Lãm Nguyệt không nhịn được lên tiếng vì Công Tôn Nguyên Lăng.
Tiêu Cảnh Diệu vừa xác nhận Lãm Nguyệt có tình ý với mình, nghe câu này lại thêm mơ hồ. Nếu nàng thật lòng thích hắn, sao lại bảo hắn đi nhìn người khác?
Lúc này, bên ngoài trận pháp, bất kể đệ tử các môn phái nghĩ thế nào, đòn tấn công của cái đầu đã đến.
Áp lực từ Vòng Phụ Trọng đè ép lên mọi người, mỗi cử động đều khiến dung nham văng tung tóe, có người né không kịp đã bị thương.
“Ha khặc khặc khặc, thật sảng khoái!”
Cái đầu bắt đầu đại khai sát giới, Lãm Nguyệt không muốn nhìn cảnh này, quay sang chú ý đến Tiêu Cảnh Diệu.
“Nam chính à, Diệu nhi à, ngươi cố gắng thêm chút nữa, mau thoát khỏi định thân phù, sau đó xử lý Vạn Sĩ Viễn.”
Lãm Nguyệt lẩm bẩm một mình, đột nhiên thấy hứng thú.
“Phải rồi, ngươi nghĩ nên trừng phạt Vạn Sĩ Viễn thế nào đây?” Lãm Nguyệt sờ cằm, trên mặt lộ vẻ khó xử.
“Haiz, nhẹ quá thì không đáng, nặng quá lại lo gây rắc rối cho môn phái, thật đau đầu.”
Thấy Lãm Nguyệt nhắc đến Vạn Sĩ Viễn, lòng Tiêu Cảnh Diệu lạnh băng, hừ, hắn đã nghĩ kỹ cách xử lý tên đó, Lãm Nguyệt chỉ cần ngồi chờ xem kịch hay là được.
Thời gian từng chút trôi qua, nhìn một khắc chỉ còn lại một phần ba, Lãm Nguyệt cũng không biết phải làm sao.
“Nam chính, vừa rồi ta đã cứu ngươi, ngươi đoán xem lát nữa còn ai sẽ cứu ngươi nữa không?”
Theo lẽ thường, trên con đường tu tiên của nam chính luôn có quý nhân giúp đỡ, tin rằng lần này Tiêu Cảnh Diệu cũng có thể hóa nguy thành an.
Lãm Nguyệt tự an ủi bản thân như vậy, còn Tiêu Cảnh Diệu trong lòng cũng đang âm thầm lo lắng.
Chỉ cần thêm chút thời gian, hắn có thể nhanh chóng phá vỡ định thân phù.
Hiện tại hắn đã đạt đến Kim Đan đại viên mãn, lượng linh khí trong cơ thể so với Kim Đan trung kỳ tăng gấp bội.
Thiên Dương Thể mà hắn tiến giai thành khác biệt phi thường, phù chú cấp Hóa Thần tác dụng lên hắn, hiệu lực ít nhất giảm đi hai phần.
Hơn nữa, trước đó ở Quỷ Đàm, hắn đã hấp thu lượng lớn quỷ khí, bây giờ quỷ khí trong cơ thể dồi dào, kết hợp thêm sức mạnh từ Tiểu Phiên, hắn có thể cảm nhận được uy lực của định thân phù đang dần suy yếu.
Chỉ cần thêm một chút thời gian, hắn sẽ lập tức thoát khỏi sự trói buộc!