Xuyên Thành Giống Cái Siêu Hiếm, Bị Các Lão Đại Điên Cuồng Đoạt Sủng

Chương 32

Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nghe xong có chút động lòng, nếu đối phương ở trong tình huống không biết cô, có thể thử một lần.

“Nói sau đi, tao cảm thấy người đó không dễ công lược như vậy.”

Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nói xong, rất nhanh đã đi tới bên bờ.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua, thấy không có ai đuổi theo, dứt khoát nhấc chân chạy nhanh về phía khu 103.

Đương nhiên, trên đường đi, vì quá vội vàng nên Tɧẩʍ ɖυyệt Dư bị một ít nhánh cây cào xước vài vết nhỏ, nhưng cô bây giờ đã không để tâm đến những điều đó nữa.

Tɧẩʍ ɖυyệt Dư không biết mình đã chạy bao lâu, từ hừng đông chạy tới trời tối, cô thật sự đã kiệt sức, lúc này mới dựa vào một gốc cây đại thụ dừng lại nghỉ ngơi.

Cả người vừa mệt vừa khát vừa đói, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cô muốn ra ngoài tìm chút đồ ăn, nhưng bây giờ cô thật sự không chạy nổi nữa, ngay cả nhấc tay cũng cảm thấy rất tốn sức.

“Cơ thể này từ trước đến nay chưa từng chịu khổ, thật sự là quá yếu đuối.”

“Thôi vậy, tôi nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại lên đường.”

Tɧẩʍ ɖυyệt Dư lẩm bẩm, rồi chọn cách tựa lưng vào một thân cây ngủ thϊếp đi.

Đương nhiên, để tránh bị phát hiện, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư vẫn xóa sạch dấu chân trên đường đến đây.

Cô mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư chợt bị một loạt tiếng bước chân đánh thức.

Tɧẩʍ ɖυyệt Dư lim dim mắt nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy vô số ánh đèn pin le lói trong rừng, có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Khoan đã... Nhìn trang phục của họ... Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nhanh chóng nhận ra, họ đều là người của Tư Dạ Lẫm!

Sao họ lại tìm được đến đây!

Đầu óc Tɧẩʍ ɖυyệt Dư lập tức tỉnh táo lại, cô không khỏi rụt người lại phía sau thân cây, đề phòng bị những người này phát hiện!

Đồng thời Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nhìn quanh bốn phía, thấy phía xa trong rừng vẫn còn không ít ánh đèn pin ẩn hiện, rõ ràng là có rất nhiều người đến!

[Chết rồi, ký chủ, không lẽ những người này là do Tư Dạ Lẫm tức giận, sai người đặc biệt đến tìm cô phải không?]

“Nhìn tình hình này, rất có thể!” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư hít sâu một hơi: “Đúng là âm hồn không tan!”

“Hệ thống, không phải mày nói đã xóa sạch thiết bị theo dõi rồi sao? Sao bọn họ lại tìm được đến đây?” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư đầy vẻ nghi ngờ.

“Không lẽ mày muốn tao đi theo cốt truyện gốc, cố ý hại tao?”

[Ký chủ, oan uổng quá, chuyện này không thể trách tôi!] Giọng nói của hệ thống tỏ vẻ rất vô tội:

[Tôi đảm bảo không để lộ một chút tung tích nào của cô.]

[Họ có thể tìm được đến đây, có thể là do Tư Dạ Lẫm tính toán được.]

“Nói như thế nào?” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư hỏi.

[Bởi vì mấy người kia đều biết ký chủ là một giống cái không có tinh thần lực, thể chất như vậy ở đâu cũng bị coi thường.]

[Nhưng khu 103 thì khác, ký chủ, nếu cô đến đó, cô cũng có thể được bảo vệ tốt, cũng có thể cưới được thú phu, sống một cuộc sống tốt đẹp.]

[Mà vùng lân cận này cũng chỉ có khu 103 có thể chống lại họ.]

[Vì vậy, họ suy đoán ký chủ nhất định sẽ đến khu 103.]

“Chết tiệt.” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nhất thời có chút tức giận, nhưng hệ thống nói không sai, lựa chọn tốt nhất của cô bây giờ đúng là khu 103.

[Mà họ tìm được vị trí này, hẳn là cũng dựa vào thể lực của cô để suy đoán.]

“Hừ.” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư cạn lời: “Chuyện này chắc chắn có sự tham gia của Duệ Uyên.”

Chỉ có những người chinh chiến lâu năm mới có thể suy đoán chính xác cực hạn thể lực của cô như vậy.