Thời điểm nó xuất hiện cũng rất linh hoạt, Hạ Mạt đã quan sát kỹ, ít nhất những trường hợp đặc biệt như tắm rửa tuyệt đối sẽ không xuất hiện.
Đến bây giờ Hạ Mạt vẫn chưa hoàn toàn hiểu được cách sử dụng những bình luận này, nhưng điểm tích lũy mà khán giả bình chọn dường như có chút tác dụng.
Chỉ là... nội dung họ nói thỉnh thoảng thật sự có chút… xấu hổ.
Mỗi lần Hạ Mạt nhìn thấy đều bị sốc, đặc biệt là khi cô biết phần lớn bình luận trên làn đạn đều là con gái.
Hạ Mạt dời tầm mắt, cố gắng không nhìn những lời khiến người ta đỏ mặt đó, cô duỗi tay, click vào tạm thời che khuất.
Sau đó cô nhìn vào hình vẽ thần bí ở góc dưới bên phải màn hình.
Hình vẽ này là thứ duy nhất hiển thị trên màn hình ngoài điểm tích lũy và làn đạn. Trông nó trang nghiêm cổ xưa nhưng lại xám xịt, không nhìn rõ cụ thể.
Cô đã quan sát kỹ thứ thần bí này nhưng hình vẽ này thật sự dường như chỉ là hình vẽ, dù cô có nhìn bao lâu cũng không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Mãi cho đến thời gian một tháng này, điểm tích lũy tăng lên một con số đáng kể, trên hình vẽ này bỗng xuất hiện một đường vân nhỏ.
Sau đó... điểm tích lũy liền về không.
Đúng vậy... chỉ sáng lên một hoa văn nhỏ.
Tất cả điểm tích lũy của cô liền không còn một xu.
Hạ Mạt: "..."
"Thiếu gia."
Giọng nam nhỏ nhẹ yếu ớt như tiếng muỗi kêu, có chút vui mừng gọi: "Thiếu gia người đến ăn sáng sao?"
Hạ Mạt hoàn hồn mới phát hiện, không biết từ lúc nào mình đã được Bùi Cẩn Ngôn đưa đến phòng ăn rồi đặt xuống.
Hiện tại, trước mặt cô có một thiếu niên ngũ quan tinh xảo đang đứng, đôi mắt nam sinh như cún con long lanh nước.
Trên tay thiếu niên còn có vết thương cũ, lúc này lại như nhìn thấy thần linh, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Hạ Mạt.
Khuôn mặt hắn đỏ bừng, giống như trúng xổ số lớn hàng tỷ đồng.
"Thiếu gia đến ăn bữa sáng do Thu Nguyệt chuẩn bị sao?"
Hạ Mạt nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của hắn, trong lòng thở dài thương cảm, nghi ngờ đứa trẻ này có phải bị hội chứng Stockholm không.
Khi nhớ lại thái độ trước đây của nguyên chủ, cô mềm mại hừ lạnh bày ra vẻ mặt khinh thường.
"Làm sao, tôi đến ăn sáng cũng phải đặc biệt báo cáo với cậu sao?"
Rùa nhỏ chống nạnh.
"Không không phải vậy, chỉ là thiếu gia thế nhưng lại bằng lòng thưởng thức bữa sáng do kẻ hèn mọn này làm, Thu Nguyệt rất vui."
Thu Nguyệt xoa tay vội vàng giải thích, trên mặt hắn lộ ra nụ cười ngốc nghếch. Sợ Hạ Mạt không tin, hắn lại nghiêm túc lặp lại một lần:
"Thu Nguyệt thật sự rất vui."
...
"Tốt tốt tốt, kiểu người chồng si mê, tôi thích."
"Tên nhóc chết tiệt, ánh mắt si mê của cậu đã thành công thu hút sự chú ý của thanh đao dài năm mươi mét của tôi. Xem xét chuyện chúng ta đều thích vợ yêu, tôi cho phép cậu chạy trước bốn mươi chín mét đấy."