Nghe thấy cái tên này, Ôn Nhiên sững sờ, năm đó sau khi cha mẹ Cố Duẫn Trì gặp tai nạn máy bay, nhà họ Cố và cảnh sát đã mất gần một năm mới xác định được kẻ chủ mưu - Đường Hòa.
Là xã hội đen làm giàu bằng cách buôn bán vũ khí và ma túy, khi bị kết án tử hình thì cơ nghiệp của hắn ta mới được tẩy trắng chưa được mấy năm. Tin tức đưa tin rằng cảnh sát đã bị cướp xe trên đường áp giải Đường Hòa đến pháp trường, đối phương định đưa Đường Hòa đi, trong lúc giao tranh, Đường Hòa bị cảnh sát bắn chết tại chỗ.
Đèn cảm ứng ở cầu thang bộ vì cuộc trò chuyện của họ mà vẫn sáng, nghe theo nguồn âm thanh, hai người hình như đang đứng ở đoạn giữa cầu thang phía dưới. Alpha tên Thiệu Bằng im lặng một lúc, cuối cùng trước khi đèn tắt, hắn ta lạnh lùng nói: “Không kiềm chế được? Nếu không kiềm chế được thì đã không đợi nhiều năm như vậy rồi, anh tôi chết lúc bị bắn hơn hai mươi phát súng, mối thù này, tôi nhất định phải báo.”
Hơn hai mươi phát súng… Ôn Nhiên đột nhiên mở to mắt, hóa ra không hề có chuyện cướp tù, chỉ là nhà họ Cố không muốn để Đường Hòa chết quá dễ dàng, nên đã dùng hơn hai mươi viên đạn tiễn hắn ta lên đường.
Sợ hãi, Ôn Nhiên cẩn thận đẩy khe cửa nhỏ hơn.
“Mấy người muốn báo thù, bọn họ còn muốn hơn! Năm đó nếu không phải anh trai của cậu một mình nhận hết tội, thì mấy người làm sao còn có ngày hôm nay? Nếu không muốn chuyện đó xảy ra lần nữa, thì hãy ngoan ngoãn đợi cơ hội thích hợp!”
Thiệu Bằng thở hổn hển trong im lặng, không nói gì, Ngụy Lăng Châu dịu giọng: “Anh Thiệu, tôi biết mấy người muốn báo thù, nhưng đối thủ dù sao cũng không phải là nhân vật nhỏ bé, mọi chuyện đều phải bàn bạc kỹ lưỡng, anh thấy sao? Anh xuất hiện ở Vân Loan như vậy, nếu bị người khác phát hiện, lại gây thêm phiền phức, chuyện này vốn dĩ có thể tránh được mà, phải không?”
“Hôm nay tôi đến để bàn chuyện làm ăn.” Thiệu Bằng hừ lạnh: “Đều là làm ăn chân chính, Ngụy thiếu gia cứ yên tâm.”
“Đương nhiên rồi, ý tôi là chúng ta ở bên ngoài vẫn nên tránh hiềm nghi, nếu bị…”
“Cậu làm sao vậy?”
Cùng với giọng nói vang lên bên tai, vai phải của Ôn Nhiên cũng bị một bàn tay vỗ nhẹ, cậu đang tập trung nghe lén nên giật nảy mình, cố gắng hết sức mới kìm nén được tiếng kêu ở cổ họng, đồng thời lập tức đóng cửa lại.
Bên trong cầu thang bộ ngay lập tức yên tĩnh, sau đó tiếng bước chân vang lên, một tiếng gấp gáp và xa dần, một tiếng nhanh và gần hơn, Ôn Nhiên nhanh chóng xoay người đẩy Tống Thư Ngang đến cửa sổ, nói nhỏ: “Không thể để bị phát hiện.”
Tống Thư Ngang bị đυ.ng suýt nữa thì không đứng vững, theo bản năng đưa tay ôm eo Ôn Nhiên để giữ thăng bằng. Ngay sau đó, cửa cầu thang bộ bị đẩy ra, Ngụy Lăng Châu đi ra một mình.
Tống Thư Ngang trông như một tên mọt sách vậy mà phản ứng lại rất nhanh, nói với Ôn Nhiên: “Nếu muốn nôn thì đi nhà vệ sinh, bên kia là cầu thang bộ.”
Ôn Nhiên tiếp lời, nhún vai cúi đầu, ra vẻ như muốn nôn. Cậu xoa xoa bụng, nói: “Dạ dày khó chịu.” Quay đầu sang, Ngụy Lăng Châu đang nhìn cậu chằm chằm như rắn, Ôn Nhiên cau mày mím môi: “Chú Ngụy?”
Mấy giây sau, Ngụy Lăng Châu vẫn bất động với ánh mắt đó, Tống Thư Ngang đưa tay vỗ vỗ lưng Ôn Nhiên: “Xin lỗi nhé, tôi cũng không ngờ cậu lại không chịu được rượu như vậy.”
Ôn Nhiên mặt mày đau khổ lắc đầu.
Ngụy Lăng Châu lúc này mới từ từ buông năm ngón tay đang nắm chặt tay nắm cửa, nói: “Trẻ con uống rượu gì chứ.”
“Ồ.” Ôn Nhiên xoa xoa mũi.
Lén nhìn từ khóe mắt thấy Ngụy Lăng Châu đi về phía phòng tiệc, Ôn Nhiên nhỏ giọng nói cảm ơn với Tống Thư Ngang, rồi lại không yên tâm quay đầu lại muốn xem Ngụy Lăng Châu đã đi xa chưa.
May mắn là, Ngụy Lăng Châu đã đi xa, nhưng không may là, Cố Duẫn Trì đang đứng trước cửa thang máy cách đó hai mét.