Liên Kiều suýt nữa thì bóp nát khăn tay, nhưng trên mặt vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, để bản thân không lộ vẻ chưa từng trải.
"Ồ, cũng có trường hợp như vậy, năm đó ta... năm đó ta cũng chỉ ngủ một giấc, không, hai giấc, sư đệ quả thật thiên phú hơn người, nhưng ta nhập môn sớm hơn đệ vài năm, dù sao cũng có nhiều kinh nghiệm hơn đệ, nếu đệ có gì không hiểu hoặc gặp rắc rối, cứ việc tìm ta, sư tỷ này."
Lời nói này thật phong độ, thật chu đáo, Liên Kiều thề với cha nàng, nàng chưa từng nói chuyện tử tế như vậy với ông.
Tuy nhiên, Lục Vô Cữu lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn nàng: "Ta nên gọi con là... sư tỷ?"
Liên Kiều cố gắng nhón chân, cố gắng để bản thân không trông thấp hơn hắn quá nhiều: "Sao vậy, có gì không ổn?"
Lục Vô Cữu: "Quên nói, sáng nay Kiếm Thánh đã thu nhận ta làm quan môn đệ tử, xét về bối phận, hình như, con phải gọi ta một tiếng tiểu sư thúc."
"..."
A a a, nghe xem, đây là lời người nói sao?
Kiếm Thánh lão nhân gia đã bao nhiêu năm không xuất quan rồi, năm đó khi Liên Kiều mới bắt đầu học cũng muốn bái Kiếm Thánh làm sư phụ, nhưng ngay cả cửa Phiêu Miểu Phong nàng cũng chưa chạm tới, đành phải chuyển sang bái nhập môn hạ Bồng Lai Phong. Trùng hợp làm sao, Lục Vô Cữu vừa đến, Kiếm Thánh tiền bối liền xuất quan, còn thu nhận đồ đệ đầu tiên!
Liên Kiều đã không còn nhớ nổi lúc đó mình đã trả lời Lục Vô Cữu như thế nào, chỉ nhớ trái tim nhỏ bé năm đó của mình đã bị tổn thương sâu sắc, lần đầu tiên bị chọc tức đến phát khóc, nhào vào lòng cha mình.
Nhưng sau này nàng mới phát hiện ra chuyện này chẳng là gì cả.
Bởi vì trong nhiều năm về sau, nàng mới chậm chạp nhận ra ngày đầu tiên nhập môn lại là lúc Lục Vô Cữu có tính tình tốt nhất.
Tuy nhiên, người này trời sinh có một gương mặt đẹp, tuấn mỹ dị thường, cộng thêm khí chất vương giả ung dung quanh thân, khi Liên Kiều nhảy lên bàn đá, tức giận vạch trần tội ác của hắn với những người bạn cùng lứa, thì những cô gái nhỏ đó đều chìm đắm trong khuôn mặt tuyệt vời của Lục Vô Cữu, hoàn toàn không tin lời oán trách của nàng.
Cho đến khi thời gian trôi qua, mọi người dần dần tiếp xúc với hắn, mới phát hiện ra những gì Liên Kiều nói không phải là giả, thậm chí còn có phần thu liễm.
Hóa ra Lục Vô Cữu không phải là nhằm vào Liên Kiều, mà là coi thường tất cả mọi người một cách bình đẳng...
Liên Kiều đã không còn nhớ rõ trong những năm qua có bao nhiêu cô gái nhỏ bị mê hoặc bởi sắc đẹp của Lục Vô Cữu rồi bị hắn chọc tức bỏ đi.
Tuy nhiên, hắn càng lạnh lùng, thì người viết thư tình cho hắn lại càng nhiều.
Cho đến một ngày, ngay cả sư đệ từng đưa thư tình cho Liên Kiều cũng ngượng ngùng gia nhập vào đại quân của Lục Vô Cữu...
Liên Kiều vừa kinh ngạc vừa ôm trán đau đầu, đúng là đạo đức suy đồi, lòng người thay đổi.
Nàng càng nghĩ càng tức, nhịn không được trừng mắt nhìn Lục Vô Cữu.
Đúng lúc này, cổ độc phát tác, nàng nhìn Lục Vô Cữu, tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng, nhìn một cái, rồi lại một cái, vậy mà lại thấy có chút... đẹp trai?
Mặc dù Lục Vô Cữu cực kỳ kiêu ngạo lại lạnh lùng vô tình, nhưng hắn vẫn có một ưu điểm, đó chính là - khuôn mặt.
Khuôn mặt này thật sự không thể tìm ra một chút khuyết điểm nào, sống mũi cao thẳng, lông mày rậm mắt sáng, càng đáng ghét hơn là, mỗi một chi tiết đều đúng chuẩn gu thẩm mỹ của Liên Kiều...
Không biết từ lúc nào, cổ độc phát tác, toàn thân nàng lại bắt đầu nóng lên, lòng bàn tay cũng ngứa ngáy, bứt rứt khiến nàng tiện tay cầm một cốc nước đưa lên môi để dằn xuống.
Ai ngờ vừa mới uống vào, bàn tay Lục Vô Cữu đang gõ nhịp nhàng trên bàn bỗng dừng lại, u ám nói: "Cốc nước này, ta vừa mới uống."
Liên Kiều lập tức bị sặc nước.
Nuốt xuống cũng không được, nhổ ra cũng không xong.
Liên Kiều đỏ mặt tía tai, không để ý, vô tình nuốt xuống.
"..."
Đây là gì, gián tiếp hôn hắn sao?
Quá đáng sợ, Liên Kiều không ngừng dùng tay áo lau miệng: "Sao huynh không nói sớm?"
Lục Vô Cữu thản nhiên: "Ai bảo muội hành động nhanh như vậy."
Liên Kiều bây giờ chỉ muốn gϊếŧ hắn, nhưng trước khi gϊếŧ hắn, nàng phải làm sạch bản thân mình trước.
Ngay lúc nàng đang phân vân không biết nên tìm một con suối để rửa miệng, hay là cứ thế rửa ruột thì...
Lục Vô Cữu khẽ nhếch môi: "Ta nhớ nhầm rồi, ta uống là cốc khác, cốc của muội chưa động đến."
Liên Kiều: "..."
Đùa nàng đấy à?
Nàng bỗng nổi cơn tam bành, rút kiếm ra chém về phía Lục Vô Cữu: "Hôm nay ta nhất định phải gϊếŧ huynh!"
Điều kỳ lạ là, Lục Vô Cữu gần đây luôn thích dùng ba chiêu để đánh bại đối thủ, hôm nay lại không hề nhúc nhích, Liên Kiều lần đầu tiên đặt kiếm lên cổ Lục Vô Cữu.
Liên Kiều không thể tin được: "Ta lại thắng rồi? Chẳng lẽ lúc trước huynh kiểm tra linh mạch là giả sao?"
Sau đó liền nghe thấy một tiếng chế giễu lạnh lùng.
Lục Vô Cữu thốt ra vài chữ: "... Là ta không dùng được pháp lực nữa rồi."
Liên Kiều mừng rỡ: "Huynh không còn pháp lực nữa?"
Lục Vô Cữu: "... Người bình thường gặp chuyện này, chẳng phải nên hỏi nguyên nhân sao?"
"Đó là người khác." Khóe miệng Liên Kiều nhếch lên gần như không kiềm chế được, "Đối với huynh, ta không đốt pháo ăn mừng đã là đại phát thiện tâm rồi."
Tiếp đó nàng nhanh chóng tính toán: "Ta phải thông báo tin này cho toàn thiên hạ, trước tiên là nói cho kẻ thù không đội trời chung của huynh ở Thanh Bình sơn, còn có những sư tỷ sư muội bị huynh chọc tức bỏ đi... À đúng rồi, còn có vị sư đệ từng gửi thư tình cho huynh nữa."
Nàng nói móc mỉa: "Ta đoán, bọn họ nhất định sẽ rất vui khi thấy huynh tay trói gà không chặt, không có cách nào phản kháng. Đến lúc đó từng người đến thì thôi, vạn nhất... cùng nhau vây lại, ôi chao, vậy thì làm sao chịu nổi đây—"