Tận Thế Kỳ Lạ: Thế Giới Ô Nhiễm Này Tôi Bảo Kê

Chương 6

Một khi đã vào vùng kỳ lạ này, nhất định phải tìm được chìa khóa mới có thể mở đường thoát ra.

Khu vực ô nhiễm số 6 từng là nơi duy nhất người dân trấn Thanh Sơn từng tiếp xúc.

Đó là khu vực xếp hạng cao, phạm vi rất rộng, được hình thành vào giai đoạn đầu của thời kỳ đen tối.

Bao năm qua, lính gác trấn Thanh Sơn chỉ dám hoạt động ở khu vực rìa, chưa từng có ai tiến vào sâu.

Bởi vì những lính gác từng đi vào, không ai quay trở lại.

Vân Chiêu mở bản đồ xác nhận vị trí, nói: "Hiện tại chúng ta đang ở trung tâm khu vực số 102, cách trạm gác không xa."

Giữa bốn căn cứ lớn có các trạm gác được thiết lập.

Chúng chịu trách nhiệm giám sát tình hình của các khu vực ô nhiễm, cũng như tiêu diệt các sinh vật biến dị lang thang bên ngoài.

Khu vực số 102 thuộc phạm vi giám sát của căn cứ Lê Minh, ước chừng viện trợ từ bên ngoài sẽ đến sớm.

Trình Đông Thụ hỏi: "Vậy chúng ta…"

"Chờ đã." Vân Chiêu ngắt lời anh ấy.

Thời gian cô phân hóa thành người dẫn đường vẫn còn quá ngắn.

Tất cả những hiểu biết về khu vực ô nhiễm đều đến từ lời kể của người khác và một số tin đồn nhỏ lẻ.

Hai trăm năm tận thế đen tối đã khiến nhân tài nghiên cứu khoa học bị đứt đoạn, tài nguyên cạn kiệt, văn minh thụt lùi. Bốn căn cứ lớn đã sớm bắt tay vào việc khám phá các khu vực ô nhiễm, cố gắng giải mã bí ẩn về nguyên nhân thảm họa.

Chắc chắn căn cứ Lê Minh sẽ sớm có biện pháp ứng phó với khu vực ô nhiễm mới này.

Hiện tại, cô cần phải đảm bảo an toàn cho mọi người trước tiên.

"Chuyện gì thế này?"

"Là khu vực ô nhiễm! Tại sao chúng ta lại đi vào khu vực ô nhiễm?"

"Trời ơi! Giờ phải làm sao đây…"

Những chiếc xe phía sau phát hiện điều bất thường, lập tức trở nên hỗn loạn.

Vân Chiêu ra hiệu cho Trình Đông Thụ đưa bộ đàm cho cô.

Cô nhấn nút, nói qua bộ đàm: "Đừng hoảng sợ, các xe phía sau tiến lên phía trước một chút, tất cả mọi người, bao gồm cả lính gác, không được xuống xe!"

Giọng nói của cô bình tĩnh và lý trí, giọng điệu dịu dàng giúp xoa dịu sự hoảng loạn ở phía sau.

Các tài xế nghe theo lời cô, cho xe tiến lên trước.

Năm chiếc xe buýt tạo thành một vòng tròn, từ cửa sổ xe có thể nhìn thấy nhau.

Những chiếc xe địa hình phía sau di chuyển lên vị trí đầu tiên, dừng lại song song với xe của Vân Chiêu. Hai bên cách nhau một lớp kính xe, gật đầu ra hiệu cho nhau.

Không ai rời khỏi xe, tất cả các cửa sổ đều được đóng kín.

Vân Chiêu thu lại tâm trí, ánh mắt lóe lên ánh sáng màu xanh lục.

Cô đang cố gắng bảo vệ tất cả các xe.

Kể từ khi thức tỉnh thành một người dẫn đường, cô chưa từng thử mở rộng rào chắn tinh thần trên phạm vi lớn như vậy.

Nhưng kết quả lại không hề tốn chút sức lực nào.

Những sợi tinh thần màu xanh lục phát sáng tựa như một mạng lưới, bao phủ ở phía trên, chỉ trong giây lát đã tan biến, ôm trọn bảy chiếc xe vào bên trong.

Vân Chiêu hiểu rõ năng lực của mình.

Thị trấn nhỏ không có thiết bị đo đạc, không có những người dẫn đường khác, và cô cũng chưa từng thử nghiệm cấp độ của mình.

Nhưng cô biết, cấp độ dẫn đường của mình chắc chắn rất cao.

Và không chỉ cao, mà là cực kỳ cao.

*

Chiếc xe bọc thép hạng nặng màu đen lao nhanh trên tuyến đường số 102.

Người cầm lái là một chàng trai trẻ thời thượng với mái tóc nhuộm màu nâu sẫm và đôi khuyên tai lấp lánh, tên là Đoạn Tích.

Đoạn Tích nhả điếu thuốc dẫn đường đang ngậm trong miệng, lẩm bẩm: "Tôi nói này, dù có là người dẫn đường cấp A, có đáng để chúng ta vất vả băng qua núi non chạy xa thế này để đón không?"

Lúc vừa ra khỏi khu vực ô nhiễm, tinh thần thể của Đoạn Tích bị thương nhẹ. Anh ta nằm ngủ trên xe suốt một ngày một đêm.

Khi tỉnh dậy, anh ta mới phát hiện đội trưởng không quay về căn cứ mà lại đi tìm một người dẫn đường.