Chương 2
Đúng vậy, bộ dáng Lục Viễn lúc này hoàn toàn giống như là quỷ hút máu trong truyền thuyết, vốn chỉ cảm thấy Lục Viễn mũi cao, ngũ quan thâm thúy, theo Y Y nói, đó là bởi vì Lục Viễn có một phần tám huyết thống Ireland, nhưng mà dù sao chỉ có một phần tám hỗn huyết, cho nên nhìn hoàn toàn là dáng vẻ người phương Đông, nhìn kỹ lại mới có một phần Tây hóa.Nhưng Lục Viễn hiện tại, tuấn tú giảm hai phần, tà khí lại tăng mười phần! Cả người đều bày ra một loại tao nhã mị hoặc, chỉ là, đồng dạng chỉ cần nhìn thấy là biết rất nguy hiểm.
“Ngươi rốt cuộc là ai.” Hắn thản nhiên nói, “Ta ngửi thấy được một loại mùi rất đáng ghét trên người ngươi.”
Lục Ninh cũng rất muốn biết mình bây giờ là ai…
“Ta nói ta không biết, ngươi sẽ tin sao?”
Lục Viễn giễu cợt, “Mặc kệ là ngươi xuất phát từ mục đích gì, cút nhanh ra khỏi nhà của ta, ta sẽ không so đo với ngươi.”
“Ta mục đích gì cũng không có.” Lục Ninh cố gắng khiến chính mình nhìn qua càng chân thành một ít, “Thật sự, ta căn bản chính là chẳng hiểu sao lại đến nơi này.”
Lục Viễn cũng không tin, mặc cho ai gặp phải loại sự tình này cũng sẽ không tin, càng khỏi nói người này còn có bộ dạng giống mình như đúc.
Vì thế, cách làm của hắn chính là hung tợn vọt lên!
Lục Ninh cảm thấy hắn muốn gϊếŧ mình, tốc độ của hắn quả thực nhanh không thể tưởng tượng nổi, nhưng không biết vì cái gì, thân thể Lục Ninh làm ra phản ứng, cản lại thì cản lại, chân dài duỗi ra, vậy mà còn đá bay Lục Viễn ra ngoài!
Đá xong chính bản thân Lục Ninh cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ, “Cái kia, không phải ta cố ý —— ”
Lục Viễn cảm thấy người này quả thực rất dối trá, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thân là một quỷ hút máu, tốc độ của hắn không phải tốc độ của người bình thường, sức mạnh cũng không phải người thường có thể sánh bằng, cố tình hắn lại lo lắng bản thân đánh hỏng đồ đạc trong nhà, Cố Di trở về nổi giận, vì thế hung tợn nói, “Đi, chúng ta đi ra ngoài nói.”
Tuy rằng Lục Ninh cảm thấy ở trong này nói rất tốt, nhưng mà y rất nhanh đoán được Lục Viễn băn khoăn, thật sâu cảm thấy được, một khi Cố Di trở lại, quả thật không tốt giải thích.
Cho nên cũng theo Lục Viễn ra cửa.
Phụ cận tiểu khu này có rừng cây nhỏ, bình thường dùng để cho cư dân tập thể dục buổi sáng, hiện tại sắc trời tối sầm, trong rừng cây nửa bóng người cũng không có, nếu là tháng 5 tới tháng 8 thì phỏng chừng còn có vài người tới nơi này tản bộ, hiện tại mới đầu tháng 4, thời tiết còn có chút lạnh, hôm nay lại có chút gió, ai cũng không muốn cảnh tối lửa tắt đèn chạy đến trong rừng cây.
Xuyên qua rừng cây còn có một quảng trường văn hóa không coi là nhỏ, còn có con máng đang thi công, lại nói tiếp, cảnh vật quanh tiểu khu này cũng thật là không tồi.
Nhưng lúc không phải thời gian nhìn cảnh vật, xem ra Lục Viễn quả nhiên là muốn mạng y a, đây là tiết tấu “đi ra nói”?
Lục Ninh bất đắc dĩ, y cảm giác thân thể này của mình hẳn là không sợ quyền cước của người thường, nhưng vấn đề là, Lục Viễn con mẹ nó không phải người thường!
Bị đạp hai phát, Lục Ninh lau đi vết máu trên khóe môi, cảm giác thân thể mình chậm rãi khôi phục mới nhẹ nhàng thở ra, ah, chờ một chút, y nhớ rõ, Y Y chơi nhân vật này là dùng —— súng?
Nghĩ như vậy, ánh mắt y híp lại, quả nhiên phát hiện trong ba lô trò chơi hai cây súng, còn có một dây pháo a, ngọa tào! Pháo rất lớn, nhìn thấy vô cùng hung tàn, nhưng hai cây súng kia nhìn rất xinh đẹp, thân súng màu ngân bạch, hoa văn khắc bên trên là ngân lam nhàn nhạt, nòng súng dài hơn so với súng lục bình thường rất nhiều, rất giống súng trường mấy chục, thậm chí trên trăm năm trước, không chỉ có như thế, trên hai cây súng còn trôi nổi ánh huỳnh quang nhàn nhạt.
Chờ khi y móc súng ra chỉ vào Lục Viễn, Lục Viễn cười lạnh, súng? Đồ chơi trẻ con này hắn thật đúng là không sợ!
Nhưng rất nhanh, chỉ thấy thân thể Lục Ninh đứng thẳng giống như một cây lao, ngắm, một súng không tiếng động bắn ra.
Tư thế này rất tuấn tú cũng rất tao nhã, rất dễ nhìn, Lục Viễn vốn cũng không để ở trong lòng, còn thầm cười nhạo Lục Ninh giả bộ đe dọa, nhưng hắn không nhìn thấy viên đạn! Hơn nữa, cảm giác nguy hiểm rất lâu chưa từng có làm sắc mặt hắn đại biến, thân thể chớp lên gần như thành một hư ảnh, một súng này vẫn là trúng mục tiêu hắn, bả vai bị thương, máu tươi thấm ra.
Lấy tay vừa sờ, Lục Viễn liếʍ đi vết máu trên đầu ngón tay, thoạt nhìn tà mị cực kỳ.
“Ngươi quả nhiên có chút bổn sự.” Thanh âm của hắn lạnh lùng, “Rốt cuộc là ai phái ngươi tới!”
Lục Ninh bất đắc dĩ, lại không dám buông súng bởi vì Lục Viễn người này —— ah, không đúng, quỷ hút máu, từ đầu đến chân đều cho y một loại cảm giác tương đối hung tàn thị huyết, nếu như không có vũ khí, y cảm giác mình không phải đối thủ của Lục Viễn.
Ngọa tào, thật vất vả trọng sinh một lần đi, vốn tưởng rằng chính là một trò xuyên qua —— tốt xấu ở mười năm sau thì trên ti vi cũng truyền bá rất nhiều, nhưng khiến cho y không nghĩ tới chính là, trên bản chất con mẹ nó đó là một tảng lớn kỳ huyễn a, không thấy trước mắt y đang đứng một quỷ hút máu sao?!
“Ta thật sự không phải là ai phái tới, nếu như là ai phái ta tới, sẽ ngu xuẩn trực tiếp ở trong bệnh viện chạm mặt ngươi như vậy, còn làm ra khuôn mặt giống như ngươi?” Lục Ninh thở dài, “Bất kể là ai có thể nghĩ ra loại kế hoạch ngu xuẩn này, tuyệt đối là đầu óc có bệnh!”
Lục Viễn hình như có chút tin, nhưng này cũng không khỏi quá trùng hợp đi, “Nếu không phải, vì sao ngươi lại theo chúng ta về?”
“… Ta không có chỗ để đi.” Lục Ninh là một diễn viên gạo cội, biểu tình này làm ra, ba phần mất mát ba phần bi thương bốn phần hoang mang, tuyệt đối là mặc cho ai nhìn thấy cũng cảm giác được đây là thật sự mà không phải đang diễn kịch.
Lục Viễn nhăn mi, còn định nói thêm cái gì, sắc mặt lại bỗng nhiên thay đổi, “Chết tiệt, cái lão đạo sĩ kia còn chưa đi!”
Đầu Lục Ninh đầy dấu chấm hỏi, Lục Viễn xông qua kéo y hướng về khu dân cư, “Nể mặt ngươi cũng là hỗn hắc(1)…”
Hỗn hắc? Cái quái gì?
“Yêu nghiệt, chạy đi đâu!”
Lục Ninh: “…”
Ngọa tào, ta đã nói, đây căn bản là một tảng lớn kỳ huyễn a, căn bản không phải là cái kịch trọng sinh xuyên qua quái quỷ gì!
Y thậm chí bắt đầu hoài nghi, Lục Viễn này, là Lục Viễn tương lai hồng khắp châu Á kia sao?
Này không khoa học!
Cảnh tượng trước mắt quả thật không khoa học, ánh sáng trắng chói mắt làm mắt Lục Ninh cũng sắp không mở ra được, trên người cũng có một loại cảm giác thiêu đốt làm cho người ta không thoải mái.
Mông mông lung lung, trong tầm mắt xuất hiện một ông lão, mặc hoàn toàn giống như là ông chủ gia đình trong tiểu khu tùy ý có thể thấy được, ăn mặc rất tùy ý, bộ dạng rất bình thường, thậm chí còn mang theo vài phần hiền lành, nếu không phải trên tay hắn cầm cái gậy giống kiếm gỗ đào mà nói…
“Lão đạo sĩ! Ta một không đả thương người hai không sát hại tính mạng, vì cái gì luôn đuổi theo ta không buông!” Thanh âm Lục Viễn mang theo phẫn nộ.
“Loại yêu nghiệt như ngươi thì nhân sĩ chính đạo ta đều muốn chu chi!”
Lục Ninh: “…” Đây là cái lời kịch cẩu huyết phim võ hiệp tiên hiệp chất lượng kém gì.
“A, từ từ!” Thanh âm này dừng một chút, “Còn nói ngươi không có ý xấu, người bên cạnh ngươi này ma khí tận trời, hai người các ngươi tụ ở một chỗ, tất đang thương lượng việc hại người!”
Lục Ninh cứng đờ, con mẹ nó cái này gọi là nằm cũng trúng đạn a! Ma khí tận trời? Thương lượng việc hại người?
Não bổ không cần quá nghiêm trọng!
Khụ, chờ một chút, y nhớ rõ Y Y chơi game này, hình như là chia làm cái gì Thiên Tộc cùng Ma tộc, nhân vật này, hình như là một Ma tộc thì phải…
Nghĩ như vậy, toàn thân Lục Ninh giật một cái, lập tức liền hiểu được, ma khí tận trời cái gì, làm cái thân thể nhân vật trò chơi không những không phải bàn tay vàng, còn là cái gì phiền toái lớn gặp quỷ gì?
“Lão đạo sĩ đừng khinh người quá đáng, lấy một địch hai, ngươi cho ngươi là đối thủ của chúng ta?” Lục Viễn cười lạnh.
“Bần đạo lấy trảm yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình, muôn lần chết mà không hối hận! Yêu nghiệt, chịu chết đi!”
Lục Ninh: “…” Ta thảo, đây là cái thời đại gì mà còn có loại lão quái vật giống như từ trong cổ mộ đào ra này?!
Súng còn nắm trên tay y, không do dự nữa, song thương liên phát, mi tâm thư kích(2)!
Kiếm gỗ đào trong tay lão đạo sĩ lắc ra vài đường bóng kiếm, lại vẫn không tránh thoát súng này, chỉ là không trúng mi tâm, nhưng vẫn để lại một vết máu rất sâu ở thái dương hắn, hắn cực kỳ hoảng sợ, một đám khói bay lên trời.
Lục Viễn cắn răng, “Ta biết mà, cái gì muôn lần chết mà không hối hận, lão đạo sĩ vậy mà gọi người giúp đỡ!”
Lục Ninh: “…”
“Chạy mau!” Lục Viễn lôi kéo Lục Ninh bỏ chạy, lập tức nhìn thấy vài người từ trong tiểu khu chạy tới, sắc mặt hết sức khó coi.
Mấy người kia cách nơi này vẫn còn rất xa, Lục Ninh chăm chú nhìn lại, một bác gái mặc áo len đan màu hồng, trong túi không biết giấu cái gì, một thiếu niên đeo túi sách hai quai không có nhiều khác biệt với học sinh thường lui tới trường trung học trong tiểu khu, một nữ nhân tuổi trẻ ăn mặc thời trang, chỉ là cô không nên có tư thế chạy vội này, không phải càng thích hợp ngồi ở trong văn phòng sao? Nhìn hoàn toàn chính là một bạch cốt tinh trong công ty lớn…
Nếu như trước kia có người nói cho Lục Ninh, trên đời này có người tu chân, Lục Ninh tuyệt đối sẽ không tin tưởng, nếu có người nói cho y biết người tu chân là ông bác cách vách, em gái bán trà sữa ngoài trường học, bác gái mở cửa hàng nhỏ bên cạnh công ty, Lục Ninh tuyệt đối sẽ coi như nghe truyện cười!
Những người này cho Lục Ninh một loại cảm giác rất không thoải mái, bản lãnh của bọn họ tuyệt đối không phải cái gì “võ công” linh tinh, Lục Ninh đoán đây là thứ cùng loại với “Tu chân”, nhưng nửa điểm cũng không có cái gọi là đạo cốt tiên phong của “người tu chân”.
Lục Viễn cắn răng nói, “Không có biện pháp, đạo sĩ chết tiệt hạ phù ta, thật sự là phiền toái, nếu không ta đã sớm biến thành nguyên thân bay đi!”
Lúc này Lục Ninh mới phát hiện dưới tai của hắn có một dấu vết màu đen quỷ dị.
Nhưng mà, bay?
Ah, chờ một chút, hình như, hình như nhân vật trò chơi này của y là có thể bay…
Vài người bên kia đã càng ngày càng gần, bọn họ không bay lên giống người tu chân trong tiểu thuyết chuyện xưa, mà là chạy, nhưng chạy nhanh hơn so với người bình thường nhiều lắm, không đến vài phút đã tới gần nơi này, lão đạo sĩ tuy rằng bị thương, đi đứng lại lưu loát kinh người, cũng ở đằng sau đuổi theo lại đây, rốt cuộc Lục Ninh không dám tiếp tục do dự.
Một đôi cánh lông vũ đen thật lớn mở ra, đừng nói là Lục Viễn kinh ngạc đến tròng mắt cũng trợn ra ngoài, mấy truy binh kia cũng đồng loạt dừng lại bước chân, vẻ mặt kinh ngạc.
Một đôi cánh lớn như vậy, không đổi thành yêu hình, vẫn là dáng vẻ nhân loại, lại còn là một đôi cánh lông vũ lớn như vậy, màu sắc tối đen đậm như bóng đêm, lông vũ trên cánh cực kỳ sáng bóng, hình dạng đôi cánh cũng đặc biệt dễ nhìn, bọn họ căn bản không thể nào liên hệ hình tượng như vậy cùng với Hắc Dực Ô Tinh(3)…
“Không phải nói Biên Bức yêu(4) này chỉ có ở giặc Tây bên kia thôi sao?” Bác gái áo len đan nói.
Nữ nhân mắt xếch thời trang nhíu nhíu mi, “Là quỷ hút máu, Biên Bức yêu cũng không thể so với hắn, vốn ta đã không tán thành làm chuyện này, quỷ hút máu rất khó gϊếŧ chết, lực hồi phục kinh người, chúng ta có thể trọng thương hắn, muốn gϊếŧ hắn lại rất khó khăn.”
Thiếu niên lưng đeo túi sách lạnh lùng nói: “Ta chưa từng nghe nói yêu ma gϊếŧ không chết, ta hỏi mượn trấn yêu linh của sư phụ, nhất định có thể gϊếŧ được hắn!”
“Bây giờ nói này còn có ý nghĩa gì!” Nữ nhân nâng hàng mi được vẽ tỉ mỉ, “Ta xem người kia cũng không giống Ô Tinh, không thấy Hư Không đạo trưởng cũng bị súng trên tay hắn thương đến sao, ngược lại là có chút giống yêu ma phương Tây, dáng vẻ tương tự Thiên Sứ phương Tây, chỉ là cánh màu đen, có lẽ là ác ma phương Tây linh tinh, phỏng chừng cũng không dễ đối phó.”
“Tiểu tử nhà ta qua bên kia, hắn nói kia bên đó có dương hòa thượng cùng Biên Bức yêu này, cũng có người sói, lại chưa từng nghe nói có người chim mọc cánh.” Bác gái để đồ xuống “đông” một tiếng, cái túi vải không lớn này lại có thể nặng đến mức đập bùn đất ra thành một cái hố nông.
“Ta đây cũng không biết.” Nữ nhân tuổi trẻ không sao cả nói, sau đó tao nhã ngáp một cái, “Được rồi, xong việc chưa, ta còn muốn đi hẹn hò nữa, các ngươi tự tiện.”
Lão đạo sĩ lúc này mới chạy tới, hổn hển nói: “Cơ hội tốt bao nhiêu! Chờ con nhóc kia trở về, yêu nghiệt này cùng nó như hình với bóng thì làm sao còn có thể xuống tay!”
Thiếu niên nhún nhún vai, “Chờ lần sau đi.”
Bác gái nhếch miệng cười cười, “Không có biện pháp, nghe nói lần trước tiểu tử Lộc Sơn phái không cẩn thận bị cameras ghi hình tới, cũng may hắn có một cậu hai làm việc trong công an, mất công sức rất lớn mới xóa sạch được, hiện tại tất cả mọi người kiềm chế chút, đừng khinh suất.”
Qua nhiều năm như vậy, nhân sĩ chính phái bọn họ đã sớm thành thói quen, mặc kệ có bản lĩnh gì cũng không thể lộ ra trước mắt người đời, chỉ cần có một người bình thường ở thì không thể dùng bất kỳ bản sự gì vượt qua phạm trù khoa học có thể giải thích, yêu ma quỷ quái này thì ngược lại không chú ý nhiều như vậy, nhưng mấy năm gần đây, đạo gia hưng thịnh, so sánh với trước, trên mảnh đại lục phía Đông này đã còn rất ít yêu ma lớn gì, cho dù có vài con mèo ba chân(5) cũng chỉ là cụp đuôi sống qua ngày, cũng coi như an ổn.
Trong con mắt bọn họ, hấp huyết biên bức yêu(6) phương Tây này sớm muộn gì cũng là vật trong túi bọn họ, không cần quá so đo một lần thất bại, đồng thời, trong sổ đen của bọn họ còn gia tăng một người, người chim có cánh đen.
.
(1) Sinh vật bóng tối
(2) Ngắm bắn bào giữa trán
(3) Yêu tinh quạ cánh đen
(4) Yêu quái dơi
(5) Chỉ những yêu quái nhỏ yếu, ko có bản sự gì lớn (mèo có bốn chân thì có nhảy thế nào cũng ko ngã, nhưng mà ba chân thì…)
(6) Yêu quái dơi hút máu