Khi đến căn nhà nhỏ đơn sơ mà tổ chương trình đóng quân, Lý Hoa đã đứng sẵn trước cửa, hai tay dang rộng hết cỡ, khuôn mặt đầy phấn khích, rõ ràng là chuẩn bị lao tới ôm lấy Cố Mạt.
Cố Mạt nhanh như chớp cúi thấp người, lách mình qua khoảng trống dưới cánh tay trái của Lý Hoa và vọt qua như một cơn gió!
Đùa à, ôm ấp gì chứ, người sợ giao tiếp như cô mà gặp chuyện này chắc đi đời luôn!
Mặc dù mấy ngày nay ở chương trình, triệu chứng sợ giao tiếp của cô đã cải thiện đôi chút, nhưng để nói đến việc tiếp xúc thân mật như vậy thì hoàn toàn không thể!
Lý Hoa nhìn vòng tay trống trơn của mình:
“…”
Cố Mạt nhỏ giọng hỏi:
“Trong nhà có ai vậy? Có chuyện gì à?”
Lý Hoa không bỏ lỡ cơ hội, nhanh chóng nắm lấy cổ tay Cố Mạt, khẽ bóp một cái. Quả nhiên, cảm giác thực tế giống y như lúc xem livestream!
“Là Phương Thiệu Nguyên, tổng giám đốc Phương, với chị Mao. Hình như tổng giám đốc Phương có chuyện muốn nói với chị, còn chị Mao thì đến thăm chị.”
Cố Mạt nhìn Lý Hoa, cảm giác người này tuy nói chuyện rất bình thường nhưng ánh mắt lại rực cháy quá mức. Cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình như muốn xuyên thủng một cái lỗ.
“Tiểu Hoa, sao cô nhìn tôi như thế… Có chuyện gì tôi giúp được không?”
Cố Mạt đưa tay sờ sờ mặt mình.
Lý Hoa kích động, buột miệng thốt lên:
“Chị Cố! Em muốn véo mặt chị! Thật sự muốn đến phát điên rồi!”
Cố Mạt:
“?”
Phương Thiệu Nguyên từ trong nhà nghe tiếng động bước ra:
“…”
Theo sau anh là Mao Nhã Đan:
“…”
“Phương tổng, đừng trách cô ấy, cô ấy vừa tốt nghiệp đi làm, thỉnh thoảng nói năng không cẩn thận…”
Mao Nhã Đan vội vã giải thích với Phương Thiệu Nguyên.
Phương Thiệu Nguyên cũng không làm khó Lý Hoa, chỉ liếc cô ấy một cái đầy khó hiểu rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt sang Cố Mạt.
Cố Mạt thì hoàn toàn không muốn dây dưa với nam chính trong nguyên tác này. Cô cảm thấy mình không xử lý nổi những mối quan hệ rối rắm kia, tránh xa tất cả các nhân vật chính là lựa chọn tốt nhất.
Giọng nói trầm ấm và nhẹ nhàng của Phương Thiệu Nguyên vang lên:
“Cố Mạt, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Cố Mạt đứng im không nhúc nhích, thậm chí còn muốn ngồi xổm như cây nấm để trốn.
Mao Nhã Đan vội bước đến gần, khuyên nhủ:
“Phương tổng đang gọi em đấy, Mạt Mạt. Chị đã xem phần trình diễn livestream lần này của em rồi, rất tốt. Phương tổng cũng công nhận, anh ấy sẽ không gây khó dễ cho em đâu.”
Mao Nhã Đan đã xem vài đoạn livestream, khi đó chị ấy cảm thấy như được cứu rỗi. Sao Cố Mạt lại ngoan ngoãn và đáng yêu như thế trong chương trình lần này? Khác hoàn toàn với hình ảnh trước đây, đến mức anti-fan muốn bới móc cũng chẳng có gì để bới!
Không muốn khiến Mao Nhã Đan khó xử, Cố Mạt miễn cưỡng lê từng bước chân, theo sau Phương Thiệu Nguyên vào căn phòng nhỏ.
Vừa bước vào, cô lập tức chọn một góc sát tường, dán mình vào đó, nhìn lên trời nhìn xuống đất, nhất quyết không nhìn Phương Thiệu Nguyên.
“Có chuyện gì vậy?”
Phương Thiệu Nguyên ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ, chỉ vào chiếc ghế đối diện:
“Em không qua đây ngồi sao? Uống chút cà phê nhé?”
Cố Mạt lắc đầu, liếc nhìn anh thật nhanh rồi khẽ lẩm bẩm:
“Béo hơn rồi… Càng thêm dầu mỡ.”