Lục Hoài Khanh đứng phía sau Ôn Dung, khuôn mặt không chút biểu cảm, ánh mắt nhìn Đới Dật đầy địch ý, ngay cả đường cong nơi đuôi mắt cũng tỏa ra sát khí.
Nhưng trong tay anh ta lại đang đẩy một chiếc xe đẩy mua sắm, trên đó là túi chân không màu đỏ tươi in chữ "Hỷ" to đùng, vẻ quá đỗi dân dã, đến nỗi sát khí của Lục Hoài Khanh cũng bị hòa tan bớt.
Ôn Dung: "..."
Anh vội mím môi để không bật cười thành tiếng. Chắc hẳn Lục Hoài Khanh đang giận vì Ôn Dung bỏ mặc mình mà đi trò chuyện với một phàm nhân.
Đới Dật không hề muốn cười, đối diện với ánh mắt sắc bén của Lục Hoài Khanh, anh ta chỉ muốn trốn ra sau Ôn Dung để tránh bị nhìn thấu.
"… Tiên sinh." Đới Dật nghe thấy giọng mình đang run rẩy.
Ôn Dung khẽ hắng giọng, nói: "Anh Đới, còn chuyện gì nữa không?"
Anh còn phải dẫn Lục Hoài Khanh đi mua quần áo.
Đới Dật vội nói: "Tiên sinh, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?" Người như họ bình thường rất khó tìm được một vị đại sư chân chính trong giới huyền học, cha mẹ anh ta thì toàn mời phải bọn lừa đảo. Gia đình vì việc kia đã tiêu không ít tiền oan, hàng chục vạn tệ coi như đổ sông đổ biển.
Đây là một mối làm ăn tự tìm đến? Ôn Dung liếc anh ta vài lần, gật đầu: "Đợi một chút, chúng tôi phải đem đồ trả lại trước đã."
Anh cùng Lục Hoài Khanh đẩy xe trở về khu vực chăn đệm, đặt lại chăn và nệm vào chỗ cũ.
Đới Dật có chút ngại ngùng, trong lòng nghĩ nếu vị tiên sinh này có thể giải quyết chuyện trong nhà mình, anh ta nhất định sẽ cảm ơn bằng một phong bao dày. Nhưng trước mắt, việc trả công cứu cháu trai phải được ưu tiên.
Siêu thị có một quán cà phê ở tầng trên, không gian khá riêng tư. Đới Dật ân cần đưa thực đơn, mời Ôn Dung và Lục Hoài Khanh chọn món trước.
Lục Hoài Khanh chưa từng uống cà phê, anh ta hoàn toàn không có hứng thú với những thứ đồ uống đắng ngắt này. Ôn Dung cũng tương tự, chỉ chọn qua loa hai ly.
Đới Dật nói: "Vẫn chưa được biết quý tính của hai vị đây?"
Ôn Dung nói: "Tôi là Ôn Dung, đây là Lục Hoài Khanh. Vừa rồi cháu anh bị quỷ nhập, tôi đã trừ tà cho rồi, nhưng về nhà chắc chắn cậu bé sẽ ốm nhẹ một trận, bảo anh trai anh chú ý một chút."
Đới Dật gật đầu liên tục, nói: "Tôi sẽ nhắc anh tôi. Đại sư, thực sự cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ. Đây là chút lòng thành, xin anh nhận lấy."