Tô Kiến Nguyệt khẽ cười tự giễu.
Cô tiện tay cầm lấy chiếc ví cầm tay màu bạc phối cùng bộ lễ phục, bỏ điện thoại và sạc dự phòng vào trong, rồi chuẩn bị ra ngoài.
Lúc sắp bước ra cửa, Tô Kiến Nguyệt mới nhận ra rằng mình đã ngủ gần hết một ngày, lại tỉ mỉ chuẩn bị suốt cả buổi chiều.
Một lát nữa đến bữa tiệc, chắc chắn sẽ không thể ăn uống no nê được.
Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường, mới năm giờ chiều.
Vẫn còn sớm.
Cô mở tủ lạnh, lấy ra một cái sandwich, quay nóng bằng lò vi sóng, còn hâm thêm một ly sữa nóng, coi như là bữa tối.
Ăn no rồi mới xuất phát cũng không muộn.
Không ngờ vừa ăn xong thì Tiêu Ngọc Kỳ từ trên lầu bước xuống.
Anh không mặc long bào mà thay vào đó là bộ trang phục quý tộc đơn giản, nền trắng hoa văn vàng kim. Mái tóc dài được buộc cao thành đuôi ngựa, phần gốc của đuôi ngựa cố định bằng một chiếc mũ miện nguyên bảo bằng vàng nguyên chất, cài ngang bằng một cây trâm vàng khắc hoa văn mây.
Đôi giày da màu đen được nạm một viên ngọc phỉ thúy to tròn.
Chỉ cần người có hiểu biết liếc mắt một cái cũng nhận ra ngay viên ngọc đó chính là “Đế vương lục” quý giá bậc nhất.
Tô Kiến Nguyệt vừa uống hết ngụm sữa cuối cùng, liền bị bộ trang phục lộng lẫy phô trương của Tiêu Ngọc Kỳ làm cho sửng sốt, hai mắt mở to ngạc nhiên.
Tiêu Ngọc Kỳ tiện tay nắm lấy đuôi ngựa dài của mình, vung nhẹ một cái.
Động tác đầy vẻ tinh nghịch này làm tan biến khí chất chín chắn thường ngày của hắn, trông thế nào cũng không giống với vị bạo quân Tiêu Ngọc Kỳ được ghi chép trong sử sách!
Tô Kiến Nguyệt cứ ngỡ mình bị hoa mắt, cô nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa. Rất rõ ràng, chàng trai lộng lẫy kia vẫn đang đứng đó.
Không phải ảo giác!
“Bệ hạ tôn kính, xin hỏi… Ngài đang làm gì vậy?”
“Nói rồi mà, hôm nay nàng phải đưa trẫm đi dự thọ yến cùng. Sao nào? Nàng định nuốt lời, đi một mình sao?”
Tô Kiến Nguyệt cố gắng lục lại trí nhớ trong đầu một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ ra lời hứa đó từ góc khuất nào đó trong tâm trí.
Cô nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra trong buổi tiệc tối nay, vô thức siết chặt hộp gấm trong tay, rồi trầm giọng đáp: “Được, ngài đi cùng tôi.”
“Tốt lắm!”
Trước khi xuất phát, Tô Kiến Nguyệt cẩn thận dặn dò Tiêu Ngọc Kỳ:
“Thời đại của chúng tôi, cách nói chuyện và quy tắc trong yến tiệc đều khác xa thời của ngài. Ngài nhất định phải đi sát bên tôi trong phạm vi ba bước, không được rời khỏi tầm mắt của tôi, và tuyệt đối không được gây rắc rối. Ngài làm được không?”
“Gây rắc rối?”
Tiêu Ngọc Kỳ khó tin chỉ vào gương mặt điển trai của mình, “Trẫm ư?”
Hắn vung tay áo rộng, hừ lạnh một tiếng.
“Trẫm là người không đáng tin như vậy sao?”