Cố Nhược Kiều mơ màng giữa cơn buồn ngủ, chỉ biết mình được Lục Diễn bế lên xe.
Dù anh đã cố gắng kiềm chế, nhưng cơ thể cô vẫn mệt rã rời, như không còn chút sức lực nào.
Lục Diễn để cô ngồi trên đùi anh, lấy lý do là sợ cô trượt xuống.
Cố Nhược Kiều không muốn đôi co, chỉ lười biếng tựa vào ngực anh.
Nghiêng đầu, lắng nghe nhịp tim đều đặn trong l*иg ngực anh, cô bỗng cảm thấy một chút bình yên.
Lục Diễn nhẹ nhàng đỡ eo cô, tay kia vỗ về mái tóc mềm mại của cô.
Thỉnh thoảng, anh cúi xuống hôn lên môi cô.
Sau vài lần, Cố Nhược Kiều giận dỗi ngước mắt nhìn anh, nhưng đổi lại chỉ là một nụ hôn triền miên khác.
“Anh phiền thật đấy.”
Cố Nhược Kiều thở hổn hển, bất lực với sự cố chấp của anh.
Lục Diễn chỉ mỉm cười, một nụ cười dịu dàng hiếm thấy.
Thực ra, từ lúc quen anh đến giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy nụ cười ôn nhu như vậy.
Bởi vì phần lớn thời gian, nụ cười của anh luôn pha chút lạnh lùng, xa cách.
Giống như chẳng điều gì trên đời này đáng để anh quan tâm hoặc lưu luyến.
Một giờ sau, họ đến vùng ngoại ô.
Điều khiến Cố Nhược Kiều bất ngờ là nơi đây lại có một căn biệt thự cũ kỹ giống như lâu đài cổ.
Cánh cổng sắt to lớn bị khóa bằng một chuỗi xích sắt dày, xung quanh là cây cối và dây leo mọc um tùm, chiếm cứ cả khu vực.
Từ xa nhìn lại, nó như một lâu đài trong rừng dành cho công chúa, nhưng lại phảng phất chút không khí u ám, lạnh lẽo.
“Đây là đâu?” Cố Nhược Kiều hỏi.
“Nơi anh từng ở khi còn nhỏ.”
Câu trả lời khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
Thân phận của Lục Diễn trong nước luôn là một bí ẩn.
Mọi người chỉ biết rằng anh được một cặp vợ chồng ngoại quốc nhận nuôi và sống ở nước ngoài hơn mười năm.
Những thông tin trước đó về anh gần như không ai khai thác được.
“Khi còn nhỏ, cha mẹ anh phá sản. Họ bỏ rơi anh rồi tự sát. Sau đó, anh được một đối tác làm ăn của họ nhận nuôi và đưa ra nước ngoài.”
Lục Diễn lấy từ túi ra một chiếc chìa khóa cũ kỹ, mở xích sắt và dẫn cô vào bên trong.
Căn biệt thự gần như bị dây leo phủ kín, hòa làm một với thiên nhiên.
Cố Nhược Kiều bỗng thấy một nỗi đau thương mơ hồ len lỏi trong lòng.
Rồi cô nghe giọng nói trầm thấp của anh:
“Lúc đó, họ đứng ngay trước mặt anh nhảy xuống từ ban công kia. Chính là chỗ đó.”
Tim Cố Nhược Kiều như bị bóp nghẹt. Cô cảm thấy đau xót, xen lẫn chút thương cảm không nói thành lời.
“Lục Diễn...”
“Chuyện đã qua rồi. Anh chỉ muốn dẫn em đến đây xem thôi.”
Anh tiếp tục dắt cô vào trong, vừa đi vừa kể.
“Căn biệt thự này có giá trị lịch sử, nên không thể cải tạo hoặc bán đi. Vì thế, nó cứ hoang tàn như vậy cho đến bây giờ.”
“Những thứ anh từng dùng khi nhỏ chắc vẫn còn ở đây. Nhiều năm trước anh định quay lại thu dọn, nhưng rồi không làm được.”
Anh đẩy nhẹ cánh cửa, để lộ không gian bên trong vẫn còn lưu giữ dấu vết của cuộc sống mười mấy năm trước.
Tất cả đều không thay đổi, nhưng lại mang cảm giác hoàn toàn khác.
Cảnh còn đó, nhưng người thì đã mất.
Lần đầu tiên, Cố Nhược Kiều thật sự hiểu được ý nghĩa của bốn chữ "cảnh còn người mất".
Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác khi người thân của mình nhảy xuống trước mắt mình.
Đặc biệt là với người như Lục Diễn, sở hữu trí nhớ siêu phàm, đã từng trải qua chuyện gì thì vĩnh viễn không thể quên.
Có phải suốt những năm qua, anh luôn bị giam cầm trong những ký ức đau thương ấy?
Càng thấy anh nhẹ nhàng nói về quá khứ, Cố Nhược Kiều lại càng cảm thấy trái tim thắt lại vì anh.
Cuối cùng, họ bước vào căn phòng mà Lục Diễn từng sống thuở nhỏ.
Bài trí bên trong vẫn giữ nguyên như ngày anh rời đi, không khác một chút nào.
Lục Diễn mở tủ, lấy ra một chiếc thùng giấy nhỏ.
Chiếc thùng chỉ dài khoảng nửa cánh tay, bên trong chứa một quyển album cũ.
Cố Nhược Kiều tò mò ghé lại gần, cũng rất muốn biết Lục Diễn trông như thế nào khi còn nhỏ.
Nhưng—
Do nhiều năm không ai động tới, không được bảo quản cẩn thận, những tấm ảnh đã phai màu, mờ nhòe đi rất nhiều.
Hình ảnh chỉ còn là những đường nét mơ hồ, không thể nhìn rõ gương mặt của bất kỳ ai trong ảnh.
Tuy vậy, vẫn có thể nhận ra đây là một bức ảnh gia đình, với ba người đứng cạnh nhau.
Đã từng, họ cũng là một gia đình hạnh phúc.