Thật ra điều kiện của nguyên chủ không tồi, nhưng vì từ nhỏ bị lừa bán và ngược đãi, tính cách cô ấy trở nên nhút nhát. Mặc dù sau đó được trở lại Cố gia nhưng cô vẫn bị ghét bỏ, bị coi là không đủ tinh tế, cư xử rụt rè. Thêm vào đó, Cố Hiểu Vân luôn lợi dụng cơ hội nói xấu cô trước mặt ba mẹ, khiến cha mẹ cô hối hận vì đã nhận cô về.
Họ không bao giờ nghĩ rằng, nếu bản thân họ từng chăm sóc cẩn thận hơn, làm sao bọn buôn người lại có cơ hội bắt cóc cô như vậy chứ?
May mắn thay, Cố Nhược Kiều không còn là nguyên chủ yếu đuối ngày xưa. Ngay khi có cơ hội, cô liền thay toàn bộ những bộ đồ quê mùa của nguyên chủ. Hôm nay đến gặp để bàn chuyện làm ăn, tất nhiên cô phải chuẩn bị chu đáo.
Với người như Lục Diễn, lạnh lùng và ở địa vị cao thì chắc chắn sẽ không dễ bị sắc đẹp làm cho mê mẩn. Nhưng việc một người phụ nữ trang điểm đẹp hơn khi gặp người mình thích cũng chẳng phải là sai.
Điều bất ngờ là ngoài Lục Diễn, trong văn phòng còn có người khác - Hứa Vĩ Kỳ. Sau tình huống khó xử ngày hôm qua, anh ta vẫn có vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, khi thấy Cố Nhược Kiều, ánh mắt của Hứa Vĩ Kỳ thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Anh ta thầm nghĩ không hiểu sao trước giờ không nhận ra Cố Nhược Kiều lại đẹp đến vậy. Nét mặt vừa trong sáng lại vừa quyến rũ. Ánh mắt anh ta cứ lướt qua đôi chân thon dài của cô.
Cố Nhược Kiều khó chịu, mím môi, nói với Lục Diễn: “Có vẻ Lục gia đang bận, tôi xin phép ra ngoài trước.”
Vừa dứt lời, Hứa Vĩ Kỳ lập tức đứng lên, gọi cô: “Nhược Nhược!”
Tiếng gọi ấy khiến Cố Nhược Kiều nổi cả da gà. Cô lạnh lùng liếc anh ta: “Hứa tiên sinh có chuyện gì sao?”
Hứa Vĩ Kỳ ngập ngừng: “Tôi... về chuyện hôm qua, tôi có thể...”
Anh ta định giải thích, mà lại còn ngay trước mặt Lục Diễn.
Cố Nhược Kiều lập tức ngắt lời: “Tôi thật lòng chúc phúc hai người.”
Trong lòng, cô thầm mong hai kẻ phản bội đó sẽ không bao giờ rời bỏ nhau, để tự chuốc lấy khổ đau.
Hứa Vĩ Kỳ nhìn thái độ của cô, tưởng rằng cô vẫn còn giận dỗi. Dù sao, con gái thật sự của Cố gia chính là Cố Nhược Kiều, chứ không phải Cố Hiểu Vân. Sau sự việc hôm qua, anh ta đã bị gia đình mắng một trận, thậm chí suýt nữa bị đá ra khỏi hội đồng quản trị. Anh chỉ có thể dựa vào dự án hợp tác với Lục Diễn để tạm thời xoa dịu những cổ đông khó tính.
Nhưng với Cố Nhược Kiều, anh ta nhất định phải làm rõ. Dự án liên kết giữa nhà họ Cố và họ Hứa chỉ có thể tiến triển hơn sau khi hai bên kết hôn!
Hứa Vĩ Kỳ nói: “Kiều Kiều, em đừng có bướng bỉnh nữa, chúng ta nói chuyện sau nhé.”
Vì Lục Diễn có mặt ở đây, anh ta không tiện nói thêm. Nhưng anh ta rất tự tin rằng mình hiểu rõ tính cách của Cố Nhược Kiều. Cô ấy vốn dĩ là người đơn giản, làm sao có gan đi qua mặt anh ta để quen với người đàn ông khác chứ?
Huống hồ người đó lại là nhân vật tầm cỡ như Lục Diễn!
Chắc chắn cô chỉ đang giả vờ để không mất mặt, đúng như những gì Cố Hiểu Vân đã nói.
Hứa Vĩ Kỳ tự tin đến mức không thèm cho Cố Nhược Kiều cơ hội từ chối, bởi vì xưa nay anh ta vẫn luôn đối xử với nguyên chủ theo cách như thế.
Cố Nhược Kiều không buồn để tâm đến Hứa Vĩ Kỳ, vừa định bước ra ngoài thì Lục Diễn đã lên tiếng gọi cô lại.
Lục Diễn hỏi, “Không phải cô đến tìm tôi sao? Định đi đâu vậy?”
Cố Nhược Kiều liếc mắt về phía Hứa Vĩ Kỳ. Lục Diễn chỉ lạnh lùng nói, “Tôi và Hứa tiên sinh đã bàn xong rồi.”
Hứa Vĩ Kỳ thoáng kinh ngạc. Anh ta mở miệng định nói gì đó, “Lục gia…”
Lục Diễn không để anh ta nói hết, cầm một khối ngọc trên bàn ném trước mặt Hứa Vĩ Kỳ rồi nói, “Trả lại thứ này cho Nhị gia nhà họ Hứa, nói với anh ta rằng nếu còn muốn tiếp tục hợp tác thì hãy đến gặp tôi trực tiếp.”
Lời nói dứt khoát của Lục Diễn rõ ràng là ý muốn tiễn khách. Hứa Vĩ Kỳ tỏ ra lo lắng. Anh ta biết lần này nhất định phải giành được đầu tư của Lục Diễn, nếu không sẽ khó mà xoa dịu được các cổ đông.
Nhưng Lục Diễn rõ ràng không còn hứng thú nhìn anh ta thêm một giây nào. Hứa Vĩ Kỳ đành phải nén giận, tỏ vẻ tươi cười mà lui ra ngoài.
Khi đi ngang qua Cố Nhược Kiều, anh ta không cưỡng được mà đưa tay nhéo nhẹ tay cô, ánh mắt đầy ngụ ý “Gặp lại sau”.
Cố Nhược Kiều gần như không kìm được mà muốn cho anh ta một bạt tai. Nhưng dường như chợt nghĩ đến điều gì đó, cô nở một nụ cười đầy ẩn ý, nhẹ nhàng nói, “Đợi lát nữa gặp nhau ở cầu thang.”
Lời nói ám muội của cô khiến ánh mắt Hứa Vĩ Kỳ sáng lên, tâm trí không khỏi bị cuốn theo những ý nghĩ lung tung.