"Tổng giám đốc Hoắc! Cố Thanh Âm vậy mà lại thừa lúc anh đi họp, lén lút vào phòng nghỉ, cũng không biết giấu giếm tâm tư gì, tôi nhất thời nóng giận nên mới dẫn đạo trưởng xông vào." Ánh mắt Bạch Giai Lợi lộ vẻ lo lắng chân thành: "Tổng giám đốc Hoắc, anh... vẫn nên cẩn thận thì hơn."
"Cẩn thận cái gì?" Hoắc Tinh Dã lạnh giọng hỏi.
Vì ngược sáng, Bạch Giai Lợi không nhìn rõ biểu cảm của Hoắc Tinh Dã, nhưng nghe giọng nói cũng biết cậu đang tức giận. Trong lòng cô ta mừng thầm, vội vàng nói: "Tổng giám đốc Hoắc, tôi nghi ngờ Cố Thanh Âm đã yểm bùa cho anh, ban đầu tôi mời Lưu đạo trưởng đến giúp, ai ngờ hai người họ lại là cùng một phe!"
"Tổng giám đốc Hoắc, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được thầy pháp lợi hại hơn bọn họ!"
Cố Thanh Âm khinh bỉ, nằm mơ giữa ban ngày gì thế, đừng nói là lợi hại, ngay cả đệ tử học việc mới vào nghề cũng sẽ không tiếp cô.
Hoắc Tinh Dã im lặng hai giây, chậm rãi bước vào phòng nghỉ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Giai Lợi, trầm giọng nói: "Thư ký Bạch vì năng lực không đủ, không hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ công việc, dẫn đến áp lực tâm lý quá lớn, tự xin từ chức."
Bạch Giai Lợi mặt đầy vẻ không thể tin được: "Tổng giám đốc Hoắc?"
"Vâng, gia chủ."
Bạch Giai Lợi lúc này mới nhìn thấy, ở cửa còn có một Tiết Ninh vẻ mặt phong trần mệt mỏi.
Tiết Ninh mỉm cười lịch sự, trong lòng lại đang reo hò, không uổng công cậu ấy thức đêm làm việc, đặt chuyến bay sáng sớm trở về, vở kịch này quả nhiên hay!
"Đưa cô Bạch rời khỏi đây."
Hoắc Tinh Dã bước qua Bạch Giai Lợi, đến trước mặt Cố Thanh Âm, quan tâm hỏi: "Bọn họ làm mẹ tỉnh giấc à? Có bị dọa không?"
Giọng nói dịu dàng hơn hẳn, Bạch Giai Lợi không thể chấp nhận được, đột nhiên quay người lại khóc lóc nói: "Tổng giám đốc Hoắc, anh tin tôi đi! Tôi làm tất cả đều là vì anh, Cố Thanh Âm tuyệt đối không có ý tốt! Cô ta sẽ hại anh đấy!"
Cố Thanh Âm trợn trắng mắt.
Hoắc Tinh Dã lại vì thế mà liếc nhìn cô một cái, sau đó cười lạnh: "Thật nực cười."
Bạch Giai Lợi còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị bảo vệ chạy đến bịt miệng, lôi đi.
"Chuyện này do Hoắc Tinh Dã gây ra, tiền lễ của anh có thể tìm thằng bé đòi." Cố Thanh Âm nhìn Lưu Nhị Cẩu vẻ mặt ấm ức, mỉm cười nhắc nhở: "Không cần áy náy, con trai tôi có tiền."
Lưu Nhị Cẩu do dự nhìn Hoắc Tinh Dã, cắn răng nói: "Thôi, sao tôi có thể lấy tiền của người nhỏ tuổi hơn được, dù sao đơn này cũng không được bao nhiêu."