Hà Hương còn chưa nói hết câu, đã bị thái giám kéo đi. Đôi chân nàng ta điên cuồng giãy giụa trên nền đất, chỉ để lại từng vệt dài.
Bên ngoài rất nhanh vang lên tiếng cây gậy đánh xuống.
Một lát sau, Lưu Tiến Trung quay lại, trên người vẫn phảng phất mùi máu tanh, ông đành đứng từ xa tránh cho điện hạ tức giận.
“Điện hạ, sau khi đánh hai mươi trượng, người đã khai toàn bộ.”
Lưu Tiến Trung cúi đầu, cung kính nâng chiếc khay trong tay: “Cô nương này vốn là người của Trường Tú Cung, hầu hạ Triệu Lương Đệ. Hôm trước, nô tài mang túi thơm đi tìm người, khiến nàng ta sinh nghi.”
“Còn bộ y phục này là của cung nữ trong phòng nàng ta. Nàng ta thấy điện hạ đến tìm, liền nảy sinh lòng tham, đánh cắp y phục định dùng để che mắt người khác.”
Trên chiếc khay đen bóng là chiếc váy mà Hà Hương đã mặc. Trước khi Hà Hương bị đánh thì ông đã cho người cởi bộ y phục trên người nàng ta xuống.
Ông cúi người một chút, bộ y phục xuất hiện ngay trước mắt Thái tử.
Ánh mắt của Tống Hoài Yến dừng lại trên bộ y phục, đôi mắt đen tuyền không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đây là một bộ y phục bình thường, cung nữ trong cung đều mặc loại này. Hơn nữa, bộ y phục này đã bị xé rách, không thể nói là đẹp mắt.
Một cảnh tượng bất chợt hiện lên trong đầu hắn.
Giữa đêm tối, ánh trăng mờ ảo chiếu qua cửa sổ. Nữ nhân nằm trên bàn gỗ, y phục hỗn loạn, mái tóc dài ướt dính trên vai, giữa làn tóc đen, một vệt trắng mờ ẩn hiện...
Tống Hoài Yến nhíu mày.
Chắc chẳng ai biết, dưới bộ y phục ấy là một làn da trắng mịn như ngọc.
“Có lẽ đã lâu rồi ta chưa ghé Trường Tú Cung.” Tống Hoài Yến đã cho người đi tìm rất nhiều lần vẫn chưa có chút tung tích nào.
Nhưng lúc này, hắn lại cảm thấy có chút tò mò không biết nữ nhân đó là người như thế nào.
Tống Hoài Yến đặt tấu chương trên tay xuống, đứng thẳng dậy: “Ta sẽ đi xem thử.”
Lưu Tiến Trung đứng bên cạnh, khẽ cười: “Bánh hạt dẻ ở Triệu Lương Đệ làm rất ngon, điện hạ nên thử một chút.”
Ông cúi người, cầm khay lùi ra ngoài.
Trong lòng ông không nói ra, rằng cung nữ kia bảo rằng cô nương ấy không được xinh đẹp, chỉ là một người bình thường không có gì nổi bật, nên không dám gặp điện hạ.
Nhưng... nhìn vẻ hào hứng của điện hạ, ông không dám nói gì thêm.
Lưu Tiến Trung thở dài trong lòng.
Giờ ông chỉ hy vọng lời nói kia là vô căn cứ. Nếu điện hạ đến mà thất vọng thì sao?
Kiểu của Thái tử đến Trường Tú Cung, Triệu Lương Đệ vẫn chưa hay biết. Đến khi tiểu thái giám vào báo, nàng ta mới giật mình: “Điện hạ?”
Nàng ta nghiêng người trên ghế, nghiến răng nói: “Hôm nay điện hạ lại lật lại thẻ bài của Vinh Hoa Cung sao?”
“Nàng ta đúng là hồ ly tinh, suốt ngày tìm cách quyến rũ điện hạ!”
“Hôm nay ta đến thăm nàng.” Tống Hoài Yến vừa đến cửa, vô tình nghe thấy những lời này.
Hắn luôn biết Triệu Lương Đệ và Trân Quý Phi không hợp nhau.
Chỉ có điều, những chuyện sau lưng hắn không nhìn thấy, còn có thể giả vờ nhắm mắt làm ngơ. Còn khi lời nói mắng chửi này lọt vào tai hắn thì lại không phải như vậy.
Nụ cười trên mặt hắn nhạt dần, thần sắc cũng trở nên lạnh lùng.
Triệu Lương Đệ nằm nghiêng trên ghế, ánh mắt nhìn thẳng vào bóng dáng thon dài phía trước, sau một lúc lâu mới có phản ứng: “Điện... điện hạ?”
Nàng ta bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy. Nhưng lại quên rằng trên mặt còn đắp một lớp cao dưỡng nhan, nhất thời lúng túng không biết làm sao.
Tống Hoài Yến nhìn nàng ta vội vã, bất giác nhíu mày.
Cao dưỡng nhan trên mặt Triệu lương đệ từ từ chảy xuống, nhìn vô cùng lộn xộn. Điện hạ khó khăn lắm mới đến một lần, nàng ta lo sợ người lại đi mất, vội vàng muốn lau sạch đi, càng lau lại càng trở lên khó coi.
Triệu lương đệ che mặt và khóc.
Tống Hoài Yến xoa trán, giọng điệu lạnh lùng: “Nàng mau đi rửa sạch đi."
Tống Hoài Yến không thích nghe nàng ta khóc lóc, vừa nghe đã cảm thấy đầu óc nặng nề.
Tống Hoài Yến cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng vẫn không rời đi. Cảm giác khó chịu dâng lên, không khí xung quanh càng lúc càng căng thẳng.
Xung quanh không một ai dám lại gần, chỉ có Lưu Tiến Trung thỉnh thoảng mang trà đến.
Ngón tay dài của hắn không kiên nhẫn mân mê tách trà, trong khi Triệu lương đệ đang sửa soạn, qua chiếc bình phong nhỏ, hắn vừa lúc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.