[A a a! Chọc giận nữ chính sẽ không có kết cục tốt đâu, cô phải nghiêm túc đấy!]
Thẩm Vãn Vãn đưa tay chọc nhẹ vào cục sáng không yên ổn kia.
"Chẳng cậu phải đã nói, nữ chính là người có phẩm chất tốt đẹp đấy sao? Vậy nếu cô ta đề nghị đưa thẻ suối nước nóng, thì cũng nên là thành ý thật lòng. Tôi cũng thành tâm nhận lấy thiện ý đó, có vấn đề gì sao?"
001: [...]
[Hình như… không có vấn đề gì.]
Thẩm Vãn Vãn bình thản nói: "Vậy cậu lo lắng cái gì?"
001: [Nhưng ai nhìn vào cũng thấy rõ là nữ chính không muốn cho cô mà!]
Thẩm Vãn Vãn: "Nếu không muốn, sao còn đề nghị?"
001: [... Vì muốn giả vờ lịch sự.]
"Lại quay về vấn đề ban đầu—cô ta là nữ chính, người thiện lương ai cũng yêu quý. Vậy sao cô ta lại phải giả vờ với tôi?"
001 cảm giác như sắp bị quay đến chóng mặt, cố gắng trả lời: [… Vì đó là chuyện bình thường thôi, tấm thẻ ấy là phần thưởng mà cô ấy phải vất vả lắm mới có được, nếu là ai thì cũng tiếc chứ…]
Thẩm Vãn Vãn: "Đã tiếc tại sao còn nói muốn đưa tôi? Khách sáo lấy tôi làm bệ phóng, để khán giả khen ngợi cô ấy đẹp người đẹp nết phải không?"
Bị cô chất vấn mạnh mẽ như thế, 001 cảm thấy CPU của mình như sắp quá tải, không biết trả lời thế nào.
Nó vừa ấm ức vừa buồn bã lăn một vòng, đây quả thật là ký chủ khó dẫn dắt nhất mà nó từng gặp!
Thẩm Vãn Vãn khẽ cười, mắt khép hờ, hít một hơi sâu.
Cảm giác tự do này, cảm giác cơ thể nhẹ bẫng, không bị kiểm soát, thật tuyệt.
Cô đi thêm vài bước thì bị một người tức giận chặn lại.
"Cô đã lấy thẻ suối nước nóng của Bạch Lăng?"
Giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần tức giận.
001: [Đấy, tôi bảo mà, rắc rối tới tìm rồi!]
Thẩm Vãn Vãn lười biếng liếc mắt nhìn lên.
Người đàn ông trước mặt mặc bộ đồ thể thao đen, khuôn mặt thường ngày vốn trầm mặc giờ trở nên hơi dữ tợn vì giận dữ.
Ồ.
Đây là vị hôn phu thanh mai trúc mã của cô, Tô Đình Hiên, giờ anh ta vì bênh vực nữ chính mà đứng ra rồi.
Theo thiết lập trong truyện, cô là người thích anh ta.
Nghĩ lại thấy thật vô lý, bản thân cô vốn chẳng thích chương trình này chút nào, nhưng lại có “chấp niệm sâu sắc” để đến tham gia, hóa ra là vì phải làm nữ phụ độc ác.
Còn Tô Đình Hiên, người thầm yêu nữ chính Bạch Lăng, không ngại vung tiền để tham gia chương trình, chỉ để làm vai phụ bám đuôi.
Giờ đây, con chó liếʍ này đang cẩn thận hoàn thành sứ mệnh, anh ta chất vấn cô bằng giọng nói hết thuốc chữa:
"Thẩm Vãn Vãn, cô thực sự làm tôi thất vọng!"
Thẩm Vãn Vãn khẽ cười: "Tấm thẻ là do cô ta đưa cho tôi, anh muốn đến đòi lại?"
Tô Đình Hiên mặt đanh ấy lại: "Cô ấy không nhờ tôi, thậm chí còn nói rằng cô ấy thông cảm cho cô. Cô là tiểu thư, là người kiêu kỳ, nhưng cô có biết Bạch Lăng đã phải khó khăn thế nào để có được tấm thẻ này không?!"
Trước đây, Thẩm Vãn Vãn không thích Tô Đình Hiên, luôn cảm thấy anh ấy ta giả tạo, bề ngoài thì thanh ấy cao nhưng thực chất đạo mạo giả dối.
Nhà cô và nhà Tô Đình Hiên thân thiết, hai bên đã sắp đặt hôn ước từ sớm.
Trong giới thượng lưu, việc liên hôn giữa các gia đình danh giá là chuyện thường.
Vì mẹ cô rất thích Tô Đình Hiên và sau này anh ta sẽ trở thành chồng cô. Nên cô xem anh ta như người nhà và cố gắng nhìn nhận anh ta một cách tích cực. Vậy mà rốt cuộc anh ta lại muốn chạy theo tình yêu đích thực của mình.
Cô nhíu mày lại.
Tô Đình Hiên hơi ngạc nhiên, linh cảm được đây là dấu hiệu Thẩm Vãn Vãn sắp tức giận, tim anh ta đập mạnh.
Cô giơ ngón tay trắng nõn như hành, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
“Thứ nhất, con người nên chịu trách nhiệm cho những lời mình nói và hành động của mình. Nếu cô ta hối hận, bảo cô ta tự mình đến tìm tôi nói chuyện.”
“Không thể nào!”
Tô Đình Hiên buột miệng: “Bạch Lăng sao có thể bảo cô trả lại thẻ được, cô ấy lương thiện đến thế mà…”