Ban ngày trời mưa, buổi tối không có sao, màn đêm hôm nay tối đen như miệng của một con quái vật đang há ra đầy đáng sợ.
Cô cuộn tròn trong chăn, không bật đèn, càng nghĩ càng thấy tủi thân.
【Mẹ: Chúc mừng sinh nhật con yêu.】
【Mẹ: Xin lỗi con, dạo này mẹ bận tìm việc nên quên mất chưa mua quà sinh nhật cho con. Con muốn gì nào?】
Cô cầm chặt điện thoại, những giọt nước mắt rơi xuống màn hình cuộc trò chuyện.
【Cô: Mẹ ơi, mẹ có thể đến đón con không?】
Sau khi tin nhắn được gửi đi, khung trò chuyện phía trên vẫn hiển thị "đang nhập...".
Nhưng cuối cùng, mẹ chỉ trả lời một chữ:
【Mẹ: Được.】
Mẹ không hỏi gì thêm.
Hôm sau, cô từ chối về chung với Sở Lang, vì mẹ sẽ đến đón cô. Đeo cặp sách trên lưng, cô vui vẻ nhảy chân sáo ra khỏi cổng trường. Mẹ mặc một chiếc váy bò rất đẹp, trên mặt còn trang điểm nhẹ.
Cô chạy về phía mẹ, mẹ ngồi xuống ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt má cô, hốc mắt đỏ lên: "Gầy quá rồi."
"Mau đi thôi, mẹ dẫn con đi ăn món ngon, ăn xong rồi mình đi gặp ba con."
Cô lên xe của mẹ, ở ghế sau có đặt một cây đàn guitar. Trước khi ba mẹ ly hôn, cô từng nằng nặc đòi mẹ cho học guitar, nhưng mẹ đã từ chối.
"Mẹ hỏi cô đã học piano xong chưa mà đã đòi học guitar?" Khuôn mặt mẹ nghiêm nghị trách móc. Cô làm gì cũng chỉ có hứng thú trong chốc lát. Trước đây, cô từng học dẫn chương trình, làm người mẫu, chơi trống, múa công, múa ba lê, nhưng chưa cái nào kiên trì được quá vài tháng. Ngoại trừ piano, cô chẳng giỏi thứ gì cả.
Dù cô có thề thốt rằng mình nhất định sẽ nghiêm túc học guitar, mẹ vẫn không đồng ý. Vậy mà bây giờ, bà lại thật sự mua cho cô một cây đàn.
Cô cảm thấy mũi cay cay, vừa muốn khóc vừa thấy xót xa.
————
Ba không cho mẹ đưa cô đi.
Mẹ và ba lại cãi nhau, lần này còn kịch liệt hơn cả lúc ly hôn. Trong cơn xúc động, mẹ cầm ly nước trên bàn hất thẳng vào mặt ba. Trên chiếc cổ trắng mảnh mai, gân xanh nổi rõ.
Ba lau nước trên mặt, sắc mặt lạnh lùng: "Trình Nhất Nhu, đừng có làm loạn như một người đàn bà chanh chua nữa."
Mẹ cười lạnh: "Tôi làm loạn? Anh nghĩ cho kỹ đi! Khi trước là anh giành Hụy Hụy với tôi, vậy mà anh đã đối xử với con thế nào? Sinh nhật con, nó nhắn tin cho tôi, bảo tôi đến đón nó đấy!"
"Bảo sao, có mẹ kế thì cũng có luôn cha dượng."
Ba lạnh lùng quét mắt nhìn mẹ: "Cho dù tôi chỉ là bố dượng thì sao? Tòa đã giao con bé cho tôi, vậy nó chính là của tôi."
"Muốn giành lại con bé? Đừng mơ."
Trời tối dần, xe của mẹ lăn bánh rời đi. Ba có vẻ rất giận, liếc cô một cái rồi quay người vào phòng. Cánh cửa bị đóng sầm lại, khiến bức tường cũng rung lên theo, gánh chịu phần nào cơn giận của ông.
Hàng mi cô khẽ run rẩy. Có lẽ, ba sắp ghét bỏ cô rồi.
Nếu lúc đó cô dũng cảm hơn một chút, nếu cô nói hết những gì mình đã thấy cho mẹ biết, liệu mẹ có thể chuẩn bị trước, để không phải ly hôn trong tình cảnh không có chút bằng chứng nào?
Liệu khi đó, cô có thể được giao cho mẹ nuôi dưỡng không?
Giá mà có thể làm lại từ đầu... Giá mà có thể quay lại một lần nữa...
Nước mắt lặng lẽ lăn xuống, rơi xuống đất. Có lẽ, giọt nước mắt rơi xuống hóa thành những ngôi sao, nên bầu trời đêm nay mới sáng rực đến vậy.
Người ta nói, sao trời có thể giúp những đứa trẻ không được yêu thương thực hiện điều ước trong lòng. Nếu điều ước này có thể được lắng nghe, liệu có thể tặng cô một lọ thuốc hối hận không? Để cô quay về trước khi mọi chuyện xảy ra, nhất định cô sẽ trở thành đứa trẻ dũng cảm nhất thế gian.