"Xác thật." Bồ Nhuế hồi tưởng quá khứ, "Có một yêu quái thích nhảy dây trên gác xép nhà dì hàng xóm, mỗi ngày bà ấy đều nghe thấy tiếng động lạ, sợ đến không chịu nổi. Tôi đã đi nói chuyện với yêu quái, nhưng bà ấy lại nghĩ tôi bị quỷ ám."
Lê Mộ Trản khẽ mỉm cười: "Vì vậy mà gây ra nhiều phiền phức cho người dân Khê Xuyên. Sự tồn tại của quán ăn đêm chính là để tránh tình huống như vậy, thông qua việc kinh doanh quán để thu thập khói lửa nhân gian an ủi yêu quái, yêu quái từ dị giới cũng sẽ trao đổi bằng dị năng."
"Khói lửa nhân gian là cái gì? Còn dị năng thì sao?" Bồ Nhuế thắc mắc.
"Khói lửa nhân gian thực ra là một tấm thẻ gỗ, giống như cái này."
Lê Mộ Trản móc từ trong túi áo khoác ra một tấm thẻ gỗ, đưa cho Bồ Nhuế.
Thẻ gỗ chỉ to bằng nửa lòng bàn tay, nhưng cầm lên lại khá có trọng lượng. Thẻ gỗ có màu nâu sẫm chỉnh thể nhẵn bóng, nhưng khi sờ kỹ vẫn có thể cảm nhận được vân gỗ hơi thô ráp.
Bồ Nhuế cầm lên xem cả mặt trước lẫn mặt sau, một mặt của thẻ gỗ khắc chữ "dị giới", mặt kia khắc chân dung chó Shiba, còn có mấy chữ.
Những chữ đó trông như bùa chú, rõ ràng là chữ của dị giới, nhưng không hiểu sao Bồ Nhuế lại có thể đọc hiểu được, mấy chữ đó là "Thuật tăng trưởng cơ bắp".
"Yêu quái ở dị giới đều có dị năng riêng, bọn họ đã gắn dị năng vào những thẻ gỗ này. Chỉ cần đốt thẻ gỗ dưới nồi khi nấu ăn, người Khê Xuyên giới ăn vào sẽ tạm thời có được dị năng trong, đồng thời có một tỷ lệ nhất định rơi ra thẻ gỗ chứa khói lửa nhân gian." Lê Mộ Trản giải thích.
"Vậy nếu đốt thẻ gỗ chứa khói lửa nhân gian thì sao?" Bồ Nhuế hỏi tiếp.
"Khi yêu quái ăn thức ăn được nấu bằng cách đốt thẻ gỗ chứa khói lửa nhân gian, bọn họ có thể trích xuất một đoạn ký ức của con người, đối với bọn họ đây là một sự an ủi lớn lao, có thể giảm thiểu khả năng bọn họ đến Khê Xuyên quấy phá."
Bồ Nhuế gật đầu: "Dị năng không có tác dụng phụ gì đối với cơ thể người chứ?"
"Không có, nhiều lắm chỉ có chút thần kỳ nếu nhìn từ góc độ huyền học thôi." Lê Mộ Trản mỉm cười.
"Được, vậy tôi chuẩn bị một ít nguyên liệu để thử xem." Bồ Nhuế xắn tay áo lên, chuẩn bị xử lý thịt gà.
"Leng keng——"
Bỗng nhiên từ bên ngoài cửa sổ vọng lại tiếng chuông gió mơ hồ, Bồ Nhuế ngước mắt nhìn ra ngoài, âm thanh phát ra từ chuông gió treo trên cổng Ẩn Xuyên.
Một bóng màu nâu vàng xuyên tường từ dị giới sang Khê Xuyên giới, con chó rụt rè định trốn đi.
Quay đầu lại, Bồ Nhuế phát hiện Lê Mộ Trản đã không còn bên cạnh cô, mà lao về phía cái bóng đó.
Bồ Nhuế còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Lê Mộ Trản đã khống chế được một yêu quái, đưa về dị giới.
Yêu quái đó trông rất thú vị. Không nhìn đầu thì nó là một người có cơ bụng tám múi, cao 1m7. Nhưng chỉ nhìn mặt thì nó là một chú chó Shiba màu vàng đáng yêu, trông rất giống meme doge.
Tuy Lê Mộ Trản cao hơn chú chó Shiba cơ bắp một cái đầu, nhưng thân hình lại khá gầy. Dù vậy, anh vẫn có thể dễ dàng khống chế được chú chó Shiba cơ bắp vạm vỡ khiến nó không thể cử động, sức mạnh chắc phải vượt xa chú chó Shiba cơ bắp.
Bồ Nhuế ngạc nhiên nhướn mày, vừa nãy còn cảm thấy anh lịch sự văn nhã, giờ mới phát hiện có lẽ đã có sự hiểu lầm nào đó.
"Ai ui, Đốc trưởng, anh thả tôi ra đi, tôi chỉ ra trước cổng Ẩn Xuyên hít thở không khí thôi." Chú chó Shia cơ bắp cười rụt rè.
Lê Mộ Trản khẽ cau mày: "Ngươi đã đưa thẻ gỗ rồi, qua vài ngày nữa sẽ thu thập được khói lửa nhân gian, sao còn vi phạm quy định ra ngoài?"
"Tôi chỉ là hơi nóng lòng thôi mà, sau này tôi không dám nữa!" Chú chó Shiba cơ bắp đứng nghiêm, tuy vẻ mặt rất nghiêm túc, nhưng trong mắt Bồ Nhuế, trông nó giống như một meme doge, cực kỳ buồn cười.