Bahrton càng nói càng tự tin, ưỡn ngực đảm bảo: “Chỉ cần ngài đồng ý cho cửa hàng Huggins bán loại vải này, tất cả quần áo của ngài đều sẽ do chúng tôi bao thầu, không cần ngài phải tốn một xu.”
“Hơn nữa, vì cửa hàng Huggins dùng bí phương của ngài nên chắc chắn sẽ trả cho ngài một mức giá vừa ý.”
“Ngài yên tâm, cửa hàng Huggins được xây dựng dựa vào lòng tin nên tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí phương của ngài. Tôi cũng không hy vọng xa vời có thể mua đứt nó, chỉ cần ngài đồng ý cho chúng tôi quyền sử dụng bí phương này là được.”
Là một thương nhân, Bahrton biết tiền có thể sai khiến được ma quỷ.
Thấy La Vi vẫn thờ ơ, ông nghiến răng hô to: “Một trăm đồng vàng một tháng thì thế nào?”
Một trăm đồng vàng!
Lại còn chỉ là một tháng!
Mí mắt La Vi giật giật, không ngờ tới Bahrton lại hạ được quyết tâm như vậy.
Cô cũng không dám mơ đến nhiều tiền như vậy, cô vốn cảm thấy mười đồng vàng một tháng là đủ rồi.
Thấy cô có chút động lòng, Bahrton biết là có cơ hội, lập tức tăng giá: “Tiểu thư La Vi, một tháng một trăm đồng vàng chỉ là giá cơ bản để chúng tôi sử dụng bí phương của ngài.”
“Về sau, mỗi một chiếc áo lông được bán ra, tôi sẽ chia cho ngài 3 phần lợi nhuận!”
La Vi thật sự động lòng, tim cô còn nhảy mạnh.
“Được.”
Vừa nói xong cô đã bị giật mình bởi giọng nói trầm khàn của bản thân.
“Khụ” La Vi hắng giọng, lần nữa nói: “Tôi đồng ý, ngài Huggins quả là một thương nhân hào phóng.”
Bahrton thở mạnh, cuối cùng ông cũng nói ra hết rồi!
Ông liền biết, không có ai có thể chống lại sức mạnh của đồng tiền, kể cả những tiểu thư quý tộc!
Trong nháy mắt, trái tim Bahrton như muốn bay lên.
Không có việc kinh doanh nào trên đời mà Bahrton Huggins này không thể thương lượng!
Sau một hồi kích động, Bahrton rèn sắt khi còn nóng: “Vậy thì tiểu thư La Vi, chúng ta nhanh chóng sắp xếp lập khế ước thôi!”
Bây giờ người thúc giục muốn lập khế ước lại là người khác.
La Vi cười gật đầu: “Được thôi.”
Trong quá trình sắp xếp lại khế ước, Bahrton đã bình tĩnh lại một chút.
Thực ra, giá một trăm đồng vàng thật sự rất cao, phải mất 4-5 năm ông mới kiếm ra được số tiển ấy.
Nếu không phải cha ông ta, cụ Huggins là một thần giữ của, tổ tiến cũng đã mấy đời tiết kiệm tiền làm ăn thì thật sự ông ta không trả nổi cái giá này.
Nhưng không sao, ông không hề hối hận.
Bahrton biết rõ giá trị của những bí phương đó, chỉ cần làm việc chăm chỉ, lô hàng đầu tiên có thể làm ra trong vòng ba tháng.
Chỉ cần có hàng hóa, ông sẽ mau chóng kiếm lại tiền.
Chỉ cần tạm thời dùng số tiền đã dành dụm sống qua ba tháng là được!
Ký xong khế ước, La Vi cười rạng rỡ: “Ngài Huggins, tôi khâm phục sự rộng lượng và quyết đoán của ngài, nên quyết định tặng ngài một món quà.”
Bahrton vui vẻ hỏi: “Ôi, tiểu thư tôn quý, ngài muốn tặng quà gì cho tôi?”
La Vi rụt rè nâng cằm: “Ngài là thương nhân bán vải, tôi sẽ cho ngài một ít bí phương liên quan đến vải vóc.”
“Bí phương liên quan đến vải!” Bahrton mừng như điên suýt chút nữa nhảy dựng khỏi ghế.
“Đúng vậy, một số công thức nhuộm màu vải, bản thiết kế máy kéo sợi và máy dệt. Ngày mai tôi sẽ cho người giao đến cửa hàng của ngài.”
Với những thứ đó, tin rằng Bahrton có thể rút ngắn thời gian sản xuất vải hơn nhiều.
“Nhưng, ngài Huggins, tôi không thể không cảnh cáo ngài ít lời về hai loại máy móc này.” La Vi nghiêm trọng nói.
Bahrton ngồi thẳng dậy: “Ngài cứ nói.”
“Ngài không thể tiết lộ công nghệ của hai loại máy này. Không phải vì tôi keo kiệt, mà vì, một khi loại máy móc này truyền ra ngoài, sẽ dẫn đến thảm họa sát thân.”
Máy dệt Jenny là phát minh quan trọng trong cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ nhất. Cô cũng không muốn bởi vì sự phát triển của ngành công nghiệp dệt may mà những phong trào đấu tranh giai cấp xảy ra sớm hơn.
Hiện tượng “cừu ăn thịt người” đã từng xảy ra một lần ở Châu Âu kiếp trước.
Cắt đứt con đường kiếm tiền của người khác cũng như gϊếŧ cha mẹ người ta, Bahrton đương nhiên hiểu những đạo lý này.
Nếu những bí quyết này truyền ra, những xưởng nhỏ đó chắc chắn không thể tồn tại nổi. Một bộ phận lớn người dân mất đi nguồn thu nhập, giá vải lông trên thị trường cũng sẽ bị hạ thấp. Đây không phải những điều ông muốn thấy.
Bahrton lập tức đảm bảo sẽ cẩn thận sử dụng những bí phương này, không để chúng bị lộ ra ngoài.
…….
Sau khi kí khế ước, La Vi đã có được khoản thu nhập đầu tiên ở thế giới này.
Một trăm đồng vàng ở thế giới này cũng xấp xỉ bằng một triệu nhân dân tệ.
Nghe có vẻ nhiều, nhưng thực tế còn không đủ để duy trì chi tiêu hàng ngày của những quý tộc đó.
Ở thời đại này, một nam tước đã được sở hữu gần ba mươi nghìn mẫu đất canh tác, khoảng hai mươi kỵ sĩ phụ thuộc, một kỵ sĩ có lãnh thổ tầm một nghìn năm trăm mẫu, gần bằng một ngôi làng nhỏ.
Nếu giống như cha của Vina - bá tước Wesley có tước vị cao hơn, thì cũng sở hữu nhiều ruộng đất hơn.
Bá tước có gần một trăm nghìn mẫu đất canh tác, kỵ sĩ cũng lên đến hơn sáu mươi người, còn có rất nhiều người hầu và một quân đội lên đến một, hai nghìn người.
La Vi muốn giả làm quý tộc, tiêu chuẩn sinh hoạt của cô ít nhất cũng phải giống như tiểu thư nam tước. Không chỉ phải chuẩn bị xe ngựa, kỵ sĩ, người hầu mà còn phải chế tác gia huy, bộ đồ ăn, trang phục….
Nhưng vì trưa nay cô vừa nói những lời tàn nhẫn với Vina, ám chỉ địa vị của cô cao hơn cô ấy nhiều, nên tiêu chuẩn sinh hoạt của cô phải nâng cao hơn nữa.
Ít nhất cũng phải thể hiện mình là con gái hầu tước và cô phải là người có quyền thừa kế.
Cô thực sự đã tự đào cho mình một cái hố lớn.
Lúc này La Vi mới cảm thấy đau đầu.
Mỗi lần nói dối, cô phải che đậy nó bằng một lời nói dối lớn hơn. Cô thực sự đang càng ngày càng tiến xa trên con đường dẫn đến cái chết.
Thôi, bây giờ hối hận về những gì mình đã làm cũng vô ích. Tốt hơn hết là nên kiếm thật nhiều tiền, như vậy tỷ lệ thành công thoát khỏi cái chết cũng lớn hơn.
Nếu giàu có ngang ngửa một quốc gia, thậm chí có thể mua mạng sống của mình bằng tiền cũng nên.
Đêm đó, La Vi ngủ ngon lành cùng một trăm đồng vàng bên gối.
Trong mơ, một trăm đồng vàng này liên tục sinh ra tiền, chẳng bao lâu đã chất thành một núi vàng, suýt làm cô chết đuối.
Cô cười đến không thể khép miệng.
Đáng tiếc, là mơ thì cuối cùng cũng phải tỉnh lại.
Khi tia nắng đầu tiên xuyên qua khe cửa sổ, núi vàng cũng hóa thành bọt nước và biến mất khỏi tầm mắt cô.
“Cốc cốc cốc___”
Nghe thấy tiếng đập cửa, La Vi khó khăn bò ra khỏi giường, xoa xoa khuôn mặt sưng vù vì ngủ đi ra mở cửa.
Người gõ cửa là một bà già câm, chịu trách nhiệm đưa nước nóng cho các tiểu thư ở tầng này.
Tối hôm qua cô đã đến phòng nước gia hạn thêm phí giao nước nửa năm nữa. Về sau sáng nào cũng có người giao nước nóng đến cho cô.
Rửa mặt xong thì đã gần bảy rưỡi.
La Vi ra ngoài, đi đến phòng học của lớp chiêm tinh sơ cấp.
Sau khi biết thế giới này thật sự có ma thuật, sự thần bí của chiêm tinh học trong lòng cô tăng vọt và cô bị khai trừ khỏi trường vật lý.
Chiêm tinh học phương Tây bắt nguồn từ vùng đồng bằng Lưỡng Hà cổ đại. Chủ yếu là dùng sự biến hóa của tinh tượng để giải thích và tiên đoán vận mệnh con người, hơi giống bói toán ở Trung Quốc cổ đại.
Không biết có giống với chiêm tinh ở thế giới này hay không.