“Anh ơi, anh có ngửi thấy mùi thơm không?” Bối Bối hít hít mũi, mùi thơm của cháo gạo trắng thoang thoảng bay tới, chỉ ngửi mùi thôi cô bé đã thấy hạnh phúc lắm rồi.
Đại Bảo cũng ngửi thấy.
“Nhà ai nấu cháo thế nhỉ, thơm quá!”
Hai đứa trẻ tham lam hít hà mùi thơm của cháo, trên mặt lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Chúng đã không biết bao lâu rồi chưa được nếm mùi vị của cháo gạo trắng.
Cố Thanh Hoan một tay cầm đèn pin, một tay bưng hộp cơm nhôm, chậm rãi đi tới.
Nguyên chủ không thể nào có đèn pin, đây là thứ cô tìm thấy trong hộp dụng cụ khẩn cấp ở biệt thự.
Đêm hôm khuya khoắt, trong nhà đừng nói đến đèn điện và đèn pin, ngay cả đèn dầu cũng không có một cái, chỉ có thể tạm dùng đèn pin trước.
Một luồng sáng mạnh chiếu vào giường đất.
Bóng dáng thon dài xuất hiện trước mắt, thoạt nhìn giống như một cái xác chết, làm Cố Thanh Hoan giật mình.
Người đàn ông gầy trơ xương, giống như đầu lâu trong phim truyền hình, ban đêm càng thêm rùng rợn.
Tại sao lại có cảm giác trực quan như vậy, là bởi vì phần dưới cơ thể người đàn ông gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, chỉ che một chiếc khăn cũ ở trên, từ đùi đến chân đều lộ ra ngoài, gầy gò đến đáng sợ.
Khuôn mặt cũng hốc hác, hốc mắt sâu hoắm, gò má cao nhô lên, tóc dài xõa ra, phủ trên giường đất, râu cũng lâu ngày không cạo, cả người trông như một kẻ nghiện ngập.
Rõ ràng là một bộ dạng yếu ớt, nhưng lại kỳ lạ mang theo một vẻ đẹp bệnh tật, anh chàng này trước đây chắc hẳn là một người đàn ông cực kì đẹp trai, điên thành như vậy vẫn có bản lĩnh khiến người ta không thể rời mắt.
Anh rất cao, bị trói bằng dây gai thô bằng ngón tay, nghĩ đến, ngày tháng cũng không dễ dàng gì.
Lưu Quế Phương đối xử với người con trai thứ hai này không tốt, khi có người ngoài thì giả vờ giả vịt đưa cho anh một miếng ăn.
Không có ai thì mắng anh là đồ điên, mấy ngày liền cũng không nhớ cho ăn một bữa.
Bà ta cố ý, muốn để anh chết đói cho rồi, như vậy mọi người đều được giải thoát.
Kết quả lại không như ý muốn, mặc dù gầy trơ xương, nhưng tên điên vẫn ngoan cường sống sót.
Bởi vì hai đứa trẻ thường xuyên chia sẻ thức ăn của mình cho người đàn ông, còn giúp anh dọn dẹp chất bẩn trên người, ít nhất cũng để anh sống lay lắt qua ngày.
Hai đứa trẻ tuy không đáng sợ như vậy, nhưng cũng là thân hình gầy gò, mặc quần áo rách rưới không vừa người, nhưng hai khuôn mặt nhỏ nhắn lại sạch sẽ.
Chúng cuộn tròn bên cạnh cha, nhìn Cố Thanh Hoan như chim sợ cành cong, cô bé trốn trong lòng anh trai, run run.
Chúng đã biết bà nội bỏ tiền mua một người mẹ kế về để chăm sóc cha.
Nghe bọn trẻ trong thôn nói, mẹ kế đều rất đáng sợ, ăn thịt người, không cho chúng ăn cơm, sớm muộn gì cũng đuổi chúng ra ngoài.
Vì vậy, hai đứa trẻ tự nhiên có chút sợ hãi Cố Thanh Hoan, mặc dù, trông cô rất xinh đẹp, là người đẹp nhất mà chúng từng thấy.
Người đàn ông trên giường cảm nhận được ánh sáng mạnh, cũng từ từ mở mắt, anh cau mày, mắt hơi mở, vẻ mặt khó chịu, giống như một con sư tử sắp nổi giận.
Rõ ràng, anh không thích loại ánh sáng kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, trong lòng vô cớ bồn chồn, toàn thân đều gào thét, giãy giụa.