"Sư tỷ, mau dẫn bọn họ về nhà ta, rồi nhanh chóng siêu độ cho Tây Tây."
Vẻ mặt Lâm Thành khẩn trương, hướng về phía Chu Hinh mà nói.
Lệ quỷ này hiển nhiên đến là vì hồn phách của Tây Tây, chỉ cần siêu độ cho cô bé, chuyện ắt sẽ ổn thỏa.
Trước đó, không biết bao nhiêu hồn phách trẻ con đã bị thu lấy, duy chỉ có Tây Tây còn lưu lại. Hắn còn tưởng Tây Tây vô sự, không ngờ lệ quỷ vẫn tìm đến tận nơi.
Điều quan trọng nhất chính là… lệ quỷ này quá mức lợi hại. Nếu Chu Hinh và bọn họ không rời đi ngay bây giờ, đến lúc đó e rằng muốn đi cũng không được nữa.
Có lẽ lệ quỷ đã nghe hiểu lời của Lâm Thành, thân ảnh nó chợt thoắt ẩn thoắt hiện, ngay lập tức xuất hiện trên ban công.
Chỉ thấy một nữ tử mặc quần áp đỏ rực, tóc dài buông xõa che khuất cả dung nhan, quanh thân tỏa ra từng tầng hắc vụ dày đặc. Đôi tay khô quắt, tựa như móng vuốt dã thú.
“Quỷ tướng?” Đồng tử của Lâm Thành co rút, trong lòng có chút không chắc chắn, nhưng có thể khẳng định một điều - quỷ này cực kỳ mạnh, e rằng hắn không phải đối thủ.
Chu Hinh vừa thấy vậy, lập tức trợn trừng hai mắt, vội kéo theo người phụ nữ cùng hồn phách của Tây Tây mà bỏ chạy ra ngoài.
Lúc này, người phụ nữ đã sợ đến ngây dại, chỉ còn biết dựa theo bản năng mà bám theo Chu Hinh.
Chu Hinh cũng không phải hạng người do dự, cô biết rõ lúc này tình thế cực kỳ nguy cấp, nếu còn chần chừ nấn ná, sợ rằng tất cả đều sẽ táng thân tại chốn này.
Thân là pháp sư, đối diện với nguy hiểm vốn là chuyện thường tình, khi đặt chân vào đạo môn, bọn họ đã lường trước những điều này.
Người xưa có câu: “Thường đi bên bờ sông, làm sao giày không ướt.”
Nếu còn do dự, có khi toàn quân sẽ bị diệt.
Còn về tình trạng của Lâm Thành, dĩ nhiên cô lo lắng, thế nhưng lo lắng thì có ích gì? Lúc này, cô không thể ở lại giúp hắn, bởi nếu cô ở lại, chẳng khác nào tự tìm đường chết, còn kéo cả hắn xuống vực sâu.
“Gϊếŧ ngươi trước, rồi lại gϊếŧ bọn họ. Hồn phách của tiểu nha đầu kia, cuối cùng vẫn sẽ bị ta mang đi thôi. Tiểu đạo sĩ, chuyện này không liên quan đến ngươi, tốt nhất đừng cản đường ta.”
Lệ quỷ từng bước tiến vào đại sảnh, ngước mắt nhìn Lâm Thành, giọng nói âm trầm, lạnh lẽo vô tình, tựa như âm thanh của một cỗ máy vô tri.
“Nếu đã biết ta là đạo sĩ, vậy thì không thể để ngươi tác oai tác quái. Trẻ con ở trường mầm non Dương Quang, chính là do ngươi gϊếŧ sao?”
Sắc mặt Lâm Thành ngưng trọng, chăm chú nhìn lệ quỷ mà hỏi.
“Khặc khặc khặc… đúng thì đã sao?”
Lệ quỷ cất lên một tràng cười quái dị, sau đó giọng nói chợt trở nên dữ tợn, lệ khí bừng bừng:
“Lần cuối cảnh cáo ngươi, còn không tránh ra, ta sẽ gϊếŧ ngươi, rồi đem hồn phách ngươi dâng lên chủ nhân. Khi ấy, ta sẽ luyện hóa hồn phách ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn bị hành hạ trong vô tận thống khổ.”
Lệ quỷ vốn đã đầy oán hận, mà oán hận càng sâu, nó lại càng cường đại.
Lâm Thành đối diện với sát khí bức người, trong lòng không khỏi dâng lên một tia sợ hãi, giống như một đứa trẻ yếu đuối đứng trước kẻ hung ác tàn nhẫn.
Thế nhưng, hắn không hề có ý định lùi bước.
Dù có chết, hắn cũng tuyệt đối không để lệ quỷ đem hồn phách Tây Tây đi.
Huống hồ, câu nói "chủ nhân" mà lệ quỷ nhắc đến khiến hắn bất giác nhớ lại con lệ quỷ mà mình từng tiêu diệt trước đó. Khi ấy, nó cũng từng nói rằng mình có chủ nhân.
Nay, con lệ quỷ này sát hại tám mươi mốt đứa trẻ, đoạt lấy hồn phách, duy chỉ để lại hồn phách của Tây Tây, rồi lại tìm đến tận nơi. Trong lòng Lâm Thành bỗng dâng lên một nỗi bất an.
Đây tuyệt đối không phải hành vi gϊếŧ người bừa bãi, mà là có mưu đồ, có mục đích.
Càng như vậy, hắn lại càng không thể để hồn phách Tây Tây rơi vào tay bọn chúng.
“Chẳng lẽ… kẻ đó chính là chủ nhân của ngươi?”
Lâm Thành bỗng nhiên trừng mắt, hoảng hốt nhìn về phía ngoài ban công.
Lệ quỷ nghe vậy, theo bản năng ngoái đầu nhìn lại.
Ngay giây khắc đó.
Lâm Thành nhanh chóng kết ấn, chân đạp thất tinh, thân ảnh không ngừng di chuyển, miệng lẩm nhẩm pháp chú:
“Thái thượng lão quân giáo ngã sát quỷ, dữ ngã thần phương. Thượng hô ngọc nữ, thu nhϊếp bất tường. Thần sư sát phạt, bất tị hào cường, tiên sát ác quỷ, hậu trảm dạ quang. Hà thần bất phục, hà quỷ cảm đương. Cấp cấp như luật lệnh.”
Lời chú vừa dứt, hai tay Lâm Thành kết thành Kim Cang Ấn, xuất ra một đạo phù chú, mạnh mẽ ném thẳng về phía lệ quỷ.
Ngay lúc đó, Lâm Thành ném tờ giấy bùa ra. Lệ quỷ lúc này mới biết mình bị lừa, nhưng đã quá muộn khi nó phản ứng lại.
Tờ bùa trực tiếp đánh trúng vào thân thể nó.
Đó cũng là lý do vì sao pháp sư cần phải luyện tập các thuật pháp đến mức thuần thục. Đối mặt với lệ quỷ, nếu thi triển pháp thuật không đủ nhanh, có lẽ chưa kịp ra tay đã chết rồi.
Ngay lập tức...
"Bùm..."
Một tiếng nổ cực kỳ vang dội vang lên.
Bụng con lệ quỷ trực tiếp bị nổ ra một lỗ thủng khổng lồ, nội tạng trong cơ thể văng tung tóe lên bốn bức tường trắng xung quanh, phát ra tiếng "Bẹp", vô cùng ghê tởm.
Với loại lệ quỷ mạnh mẽ như thế này, đã có thực lực ngưng tụ thành thực thể, việc có nội tạng cũng không lạ.
Yêu tu luyện đến cảnh giới thâm sâu có thể thành người, quỷ tu luyện đến cảnh giới thâm sâu cũng có thể thành người, đó chính là lý do con người là linh vật của vạn vật.
"A a a..."
Lệ quỷ phát ra một tràng kêu thảm thiết, ngay sau đó, trong nhà nổi lên một trận cuồng phong.
"Bùm..."
"Xèo xèo..."
Đúng lúc này, đèn điện trong phòng nổ tung, dây điện đứt thành hai đoạn.
Căn phòng sáng sủa chớp mắt trở nên u ám, những tia lửa xung quanh lóe lên từng chập.
Nhờ ánh trăng bên ngoài có thể thấy được, tóc của lệ quỷ đã dựng đứng hết cả lên, lộ ra một gương mặt khiến người ta kinh hãi.
Hai mắt đã mất con ngươi, miệng nhe ra đến tận mang tai, mở ra, dường như có thể ngậm trọn đầu người.
Trên mũi, một vết thương sâu đến thấy xương, khiến người ta rợn người.
Mà cái bụng vừa rồi bị nổ tung được một đám sương đen bao bọc lấy, ngay sau đó, với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, nhanh chóng hồi phục.
Quỷ vốn chỉ là ảo ảnh, sau khi ngưng tụ thành thực thể, cho dù thực thể bị hủy hoại, cũng có thể thông qua quỷ khí mà hồi phục, chỉ là như vậy rất tốn quỷ khí, sẽ khiến thực lực của chúng giảm sút.
Lệ quỷ mạnh hơn Lâm Thành rất nhiều, chút thực lực giảm sút này đối với nó mà nói không đáng kể.
Đây cũng là lý do vì sao lệ quỷ lại lợi hại như vậy, mà pháp sư tuy rằng là khắc tinh của lệ quỷ, nhưng thực lực của Lâm Thành quá thấp, cho dù gây thương tổn cho lệ quỷ thì nó cũng có thể hồi phục, giống như bây giờ, nổ ra một cái lỗ thủng thì lệ quỷ vẫn có thể hồi phục.
"Vυ't... vυ't vυ't..."
Đúng lúc này, tóc của lệ quỷ trong nháy mắt trở nên dài ra, tựa như từng sợi dây thừng dài.
Đầu đầy tóc đen, chia thành mười sợi, như những con rắn dài, lao về phía Lâm Thành.
Ngay lập tức, Lâm Thành dùng ngón tay đã cắn rách lại quệt lên thanh kiếm gỗ đào một lần nữa, trực tiếp lao về phía mái tóc của lệ quỷ.
"Phập..."
Một kiếm chém ra.
Mái tóc bị chém đứt, nhưng lại mọc ra lần nữa.
"Bốp..."
Đồng thời, chín sợi tóc khác trực tiếp đánh trúng Lâm Thành.
Đánh bay Lâm Thành ra ngoài, mạnh mẽ đập vào bức tường.
"Phụt..."
Ngay sau đó, một ngụm máu tươi phun ra, rõ ràng là bị thương nặng bên trong.
Lúc này, Lâm Thành cảm thấy ngũ tạng lục phủ trong cơ thể dời chỗ, rất khó chịu.
"Vυ't..."
Mái tóc mọc lại bắn về phía trước người Lâm Thành, nhanh chóng quấn lấy cổ hắn, cả người hắn cứng ngắc bị mái tóc nhấc bổng lên, treo lơ lửng giữa không trung.
Nhưng Lâm Thành không hề tỏ ra căng thẳng, trái lại còn mỉm cười: "Hừ... ngươi không thể gϊếŧ chết ta đâu."
"Két két..."
Mái tóc không ngừng dùng lực siết cổ Lâm Thành, giống như hai miếng sắt cọ xát vào nhau, phát ra âm thanh kỳ quái.
Lúc này, trong lòng Lâm Thành chìm xuống, trong nháy mắt trở nên bồn chồn.
Mẹ kiếp, cứ tiếp tục như vậy thì cho dù là cương thi cũng sẽ chết mất, vừa rồi còn tưởng lệ quỷ không làm gì được hắn, dù sao hắn có thể xác của cương thi, ai ngờ sức mạnh của tên này lại lớn đến vậy.