Chạng vạng cùng ngày, lại có một chiếc xe đi vào tiểu khu của Thẩm Hi.
“Đại thiếu gia mời ngài cùng dùng bữa tối.”
Thẩm Hi mặt vô biểu tình nhìn quản gia, thản nhiên cùng ông ta xuống lầu lên xe chạy thẳng đến nhà hàng tư nhân đã đặt trước.
Cậu quần áo mộc mạc, mặc một cái áo khoác và quần jean giá mấy chục nguyên một set trên Taobao, không hợp với hoàn cảnh tối tăm ưu nhã này.
Quản gia nhìn thoáng qua giày thể thao màu trắng mờ giá rẻ của thanh niên, tiếng thở dài cực nhỏ.
Phòng riêng bị chế tạo như một thế giới riêng, mép bàn nạm đầy đá cẩm thạch đen tuyền và vụn vàng lấp láp, đèn laser vòng quanh bàn tròn, nguồn sáng bao phủ tất cả các góc khuất, mang tới cảm giác điên mê ly.
Thẩm Hi thông dong ngồi xuống đối diện Trình Quân Phong, ý bảo người phục vụ đưa thực đơn cho chính mình.
Tôm hoàng kim, 898 nguyên một phần, lượng đồ ăn còn không to bằng mu bàn tay cậu.
Cá nấu măng, 498 nguyên, loại cá này không có ở chợ bán thức ăn, thịt chất mềm lạn trơn mềm, không có xương.
Nước dừa băng hoa hầm yến, 888 nguyên một chén, có thể xem như 2 muỗng nước cơm uống đỡ ngấy.
Chẳng sợ có người ngoài ở đây, Trình Quân Phong vẫn là không hề uyển chuyển.
“Nhan Thuần nói, hiện tại cậu nghèo tới mức không mua vé tàu điện ngầm nổi, là dân thất nghiệp lang thang?”
“Rất nghèo.” Thẩm Hi bình đạm mà nói: “Mỗi ngày ở nhà ăn mì gói.”
“Nếu tôi cho cậu 50 vạn thì sao?”
“Vậy chuyển cho ba mẹ trả khoản vay mua nhà.”
Sủi cảo chay vỏ giòn, 66 nguyên, 3 cái.
Cua nấu hương lúa, 588 nguyên, một con.
Bánh nhân tôm Thái Hồ, 528 nguyên, phân lượng đại khái có thể phủ kín toàn bộ một cái đĩa nhỏ.
Hệ thống cũng nhìn, trọng điểm dần dần chếch đi.
[Tôi có phải hay không quen giàu rồi, hiện tại xem mấy món ăn mấy trăm nguyên của kẻ có tiền này, vậy mà tôi không cảm thấy đắt.]
Thẩm Hi gật đầu một cái, nhìn thực đơn cười.
Trình Quân Phong mười ngón đầu ngón tay đan xen đáp ở bên nhau đặt trên đầu gối, như thể nắm chắc thắng lợi.
“Sau khi rời khỏi tôi, cậu sống cũng không tốt nhỉ.”
“Đúng vậy.” Thẩm Hi lật tờ thực đơn cuối cùng: “Tôi có thể ăn cơm chưa.”
“Muốn ăn cái gì đều được.” Trình Quân Phong nhàn nhạt nói: “Quẹt thẻ của tôi.”
“Chọn nhiều ít đều được?”
Trình Quân Phong nhận thấy cậu để ý chính mình, ý cười nhiều hơn.
“Đều có thể.”
“Người phục vụ.” Thẩm Hi đưa thực đơn đưa cho người phục vụ, lấy ra 3 trang cậu chọn thức ăn: “Chim cút chiên, không cần mang mấy món khác trong trang này lên bàn.”
“Ngoài ra, toàn bộ mấy món trong này đều đóng gói lại cho tôi, tôi tự mình xách về nhà.”