Tại phòng sách của nhà họ Lục.
Lục Thành Cương nhìn quản gia Tần vừa từ bệnh viện về, hỏi:
"Nó thật sự nói vậy?"
"Vâng!"
Lục Thiên Minh vui mừng nói:
“Cha, điều này có nghĩa là Tiểu Nghiêu không biết sự thật, nó tưởng là do nhà họ Diêu làm. Nếu vậy, chúng ta có thể đổ mọi chuyện cho..."
"Câm miệng!" Lục Thành Cương quát lớn: “Nói con ngu, quả thật con rất ngu. Ngay cả Tiểu Nghiêu cũng biết nó mang họ Lục, không có gì quan trọng hơn danh tiếng của nhà họ Lục, mà con còn không hiểu điều đó! Con... con đúng là... súc sinh!"
Thấy Lục Thành Cương giận dữ, Lục Thiên Minh quỳ phịch xuống: “Cha, con... con cũng chỉ là nhất thời hồ đồ. Xin cha tha cho con lần này. Con cũng không còn cách nào khác. Anh trai không còn nữa, con là gia chủ của nhà họ Lục. Nhưng cha nhìn đám người dưới kia mà xem. Hầu hết bọn họ đều do anh trai một tay nâng đỡ, chỉ nhận anh trai, đâu có nhận con. Như vậy thì con làm sao có thể làm tốt vị trí gia chủ này được?"
Lục Thành Cương giận dữ: “Việc con nên làm là tìm cách chứng tỏ khả năng để họ phải nể phục, chứ không phải ra tay với Tiểu Nghiêu. Từ khi sinh ra, linh căn của Tiểu Nghiêu đã bị phế, nó còn có thể cản trở con được sao?"
"Tiểu Nghiêu tuy bị phế linh căn, nhưng nó là con trai của anh trai! Chỉ riêng điều đó thôi đã có người chấp nhận nó! Ví dụ như A Bình, anh chỉ trung thành với Tiểu Nghiêu."
Trong ánh mắt của Lục Thiên Minh lóe lên một tia tàn nhẫn, ông ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lục Thành Cương: “Cha, con biết con không thể so với anh trai. Từ nhỏ cha luôn dành mọi thứ tốt nhất cho anh ấy. Tất cả tài nguyên đều đổ dồn về phía anh ấy. Bất kể con thích gì, muốn gì, chỉ cần xung đột với anh trai là con đều phải nhường nhịn. Con nghe lời, con nhường, vì cha nói điều đó là vì lợi ích của nhà họ Lục. Anh trai là hy vọng của nhà họ Lục.”
“Sau này anh trai thành đạt, cha giao cả nhà họ Lục cho anh ấy, lại bảo con dọn ra ngoài sống. Con cũng nghe theo cha, không một lời oán trách. Vì chỉ có như vậy mới cắt đứt ý nghĩ của những người muốn ủng hộ con tranh giành với anh trai.”
“Nhưng bây giờ anh trai và chị dâu đều không còn nữa. Cha gọi con trở về cũng là vì nhà họ Lục. Nhưng nếu vì nhà họ Lục, tại sao lại để Tiểu Nghiêu ở trong nhà tổ, chẳng phải khiến người khác cảm thấy cha có thái độ mập mờ sao?"
Sắc mặt Lục Thành Cương thay đổi: “Con... Thiên Chiếu và A Tuyết vừa mới mất đã bảo Tiểu Nghiêu dọn ra ngoài, người khác sẽ nhìn nhà họ Lục thế nào! Con có não không vậy!"
Lục Thiên Minh nghiến răng: “Con có não, con hiểu nỗi khổ của cha, nhưng người bên dưới có giống con không? Nửa năm nay, cha có biết con làm gia chủ vất vả thế nào không? Nếu... nếu không làm những người đó hết hy vọng, nhà họ Lục sẽ ra sao?"
Ngôi vị gia chủ không vững, gia tộc khó yên. Điều này Lục Thành Cương sao có thể không hiểu. Nhưng đó là cháu trai ruột của ông cụ!
“Cha, con cũng vì nhà họ Lục! Tiểu Nghiêu cũng là cháu của con, con chỉ muốn phá hủy hy vọng lên vị trí gia chủ của nó, tìm cơ hội để nó dọn ra ngoài. Con đâu ngờ nhà họ Diêu... nhà họ Diêu lại dùng Mê Thất Hoa!"
Lục Thành Cương cười lạnh. Không ngờ? Thật sự là không ngờ sao? Điều đó không còn quan trọng nữa. Với tình thế của nhà họ Lục bây giờ, ông cụ phải bảo vệ nhánh của Lục Thiên Minh.
Ông cụ nhìn Lục Thiên Minh: “Con nghĩ nhà họ Diêu là người thế nào?"