Nếu phải tóm tắt các cảnh phát bệnh, điểm chung của chúng chính là gần gũi lâu dài với một người sở hữu linh lực mạnh mẽ.
Lần đầu là khi tiếp xúc thân mật với Đoàn Nhạn.
Nói là thân mật, thật ra chỉ là hắn vô tình chạm vào cánh tay nàng mà thôi. Còn cách một lớp áo, cũng không thể tính là tiếp xúc da thịt.
Sau đó là những cuộc trò chuyện hơi gần.
Chỉ vậy thôi, nữ chính đã bắt đầu phát bệnh.
Ban đầu là cơ thể nóng lên, muốn lại gần người đó, khi nàng ấy lao vào lòng Đoàn Nhạn, bệnh tình đột ngột trầm trọng, tinh thần dần mờ mịt, du͙© vọиɠ cũng gia tăng.
Tô Lục cảm thấy mình cần tránh mọi tình huống tương tự.
Cách tốt nhất là không tiếp xúc với bất kỳ ai trong giới tu tiên, nhưng sống trong tiên môn này, làm sao có thể tránh được?
Tô Lục hít một hơi thật sâu: “Vị tiên trưởng này, ta tự biết mình sai rồi, sẽ lập tức đi ngay."
Nói xong, nàng đi về phía cầu thang.
"Đợi đã."
Cậu thiếu niên trong bộ áo xanh đặt tay lên vai nàng. Dường như không dùng lực, ít nhất nàng không cảm thấy đau, chỉ là không thể di chuyển nữa, cơ thể bị giữ chặt ở đó.
"Ngươi không làm sai gì cả."
Thiếu niên lơ đãng nói: “Quả thật là hắn đã mắng ngươi trước."
Tô Lục đột nhiên cảm thấy chuyện chẳng lành.
Thiếu niên áo lam đã thu tay lại.
Thời gian tiếp xúc của hai người cực kỳ ngắn ngủi, nhưng lần này vẫn khiến phản ứng tồi tệ xảy ra.
Tô Lục chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran, cổ họng khô khốc, khí huyết cuộn trào, nhiệt độ trong cơ thể cuồn cuộn, như sắp sửa bốc cháy.
Trong lòng nàng cũng dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Tô Lục bỗng nhiên muốn tiến lại gần người trước mặt. Nàng chỉ muốn lại gần hơn chút nữa, chỉ cần một chút nữa thôi…
Thiếu niên nghiền ngẫm nhìn nàng.
Tô Lục cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn giữ được tỉnh táo, khi ánh mắt hai người gặp nhau, nàng lập tức cảm thấy không ổn.
Nàng cắn răng kiềm chế cảm giác đó, chống lại ham muốn muốn tiến lại gần, mạnh mẽ lùi lại một bước: “Tóm lại vẫn là ta thất lễ rồi."
Thiếu niên không vội vàng lên tiếng, chỉ tiếp tục nhìn nàng.
Tô Lục cảm thấy tim mình loạn nhịp.
"Ngươi rất căng thẳng à?" Hắn giống như tùy ý hỏi thăm.
Tô Lục: "???" Nàng vốn rất tự tin là mình không lộ ra bất kỳ điều gì khác thường, nhưng khi đối diện với câu hỏi này, lại không thể chắc nữa.
Tô Lục hít một hơi thật sâu: “Lúc nãy nhất thời kích động đánh hắn, đánh xong mới nhớ ra, hắn nói có một người biểu ca là đồ đệ của trưởng lão Yên Hà Phong."