Trên xe ngựa đi đến nghĩa trang, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoài Tịch nhăn lại thành một cục: “Người là thầy thuốc chứ không phải ngỗ tác, bây giờ đang ở Trường An, khác với việc chúng ta giúp thu gom thi thể trên giang hồ lắm..."
Khương Ly bình tĩnh nói: "Thầy thuốc và ngỗ tác có nhiều điểm tương đồng, mà thế gian ngày nay nữ y rất ít, những nữ tử mắc bệnh kiêng kỵ nam y cũng thường nhịn bệnh không chữa, cứ như vậy lặp đi lặp lại, các đại phu trên đời càng biết ít về bệnh lý của phụ nhân, về sau còn có câu "thà chữa mười nam tử, không chữa một phụ nhân", chính là coi bệnh của phụ nhân như chứng bệnh nan y phức tạp. May mắn là khi ta mới học y đã cùng sư phụ học chữa bệnh phụ khoa, chữa người sống và xem xét thi thể tuy khác nhau, nhưng lỡ như giúp được gì, cũng có thể sớm ngày bắt được hung thủ cho A Từ."
Hoài Tịch bĩu môi nói: "Nữ tử trên đời này đều bị bó buộc trong hậu trạch, người có thể giống như cô nương từ nhỏ nghiên cứu y lý thực sự không nhiều, thêm vào đó những đại phu có danh tiếng bên ngoài chẳng mấy người chịu nhận nữ đồ đệ, nữ tử cầu học không có cửa, nữ y lại càng ít hơn. Nhưng thật không ngờ cô nương ban đầu lại học chữa bệnh phụ khoa..."
Lời của Hoài Tịch khiến Khương Ly có chút hoảng hốt.
Đầu năm Cảnh Đức thứ hai mươi sáu, nàng bảy tuổi lưu lạc đến Tế bệnh phường của chùa Phổ Cứu ở Bồ Châu. Đến đầu hè tháng năm, mưa lớn liên miên khiến sông Lạc vỡ đê, dân chúng hai bên bờ sông Lạc gặp nạn, thương vong lên đến hàng vạn. Khi nàng cùng sư phụ trong chùa xuống núi cứu tế, đã gặp được Ngu Thanh Linh và Ngụy Giai cũng đến cứu trợ thiên tai.
Quảng An Bá Ngụy thị có nghề y gia truyền, Ngụy Giai càng là Thái y lệnh trẻ tuổi nhất của Đại Chu trong hơn trăm năm qua. Phu nhân của ông là Ngu Thanh Linh xuất thân từ một nhánh phụ của Ngu thị ở Trường An, thời trẻ bái một y gia giang hồ làm sư phụ, đặc biệt giỏi về bệnh phụ khoa. Bà có tấm lòng nhân hậu và y thuật cao siêu, không ngại gian khổ. Ngụy Giai phụng thánh chỉ phòng chống dịch bệnh, bà cũng đi cùng để khám chữa miễn phí cho những phụ nhân gặp nạn.
Chính trong lúc khám chữa miễn phí, Ngu Thanh Linh giữa đám trẻ mồ côi của Tế bệnh phường, đã phát hiện ra Khương Ly biết sơ qua về dược lý, thấy nàng mới bảy tuổi đã bận rộn không ngừng nghỉ, lại có thiên phú về y đạo, liền nảy sinh ý định nhận nàng làm đồ đệ. Sau đó Ngu Thanh Linh đưa nàng về Trường An, bài học đầu tiên chính là giảng cho nàng về những khó khăn của nữ tử khi cầu y...
"Cô nương, phía trước đến rồi!"
Tiếng gọi khẽ của Hoài Tịch cắt ngang dòng hồi tưởng của Khương Ly. Nàng vén rèm nhìn ra, liền thấy xe ngựa đã đi vào khu hoang vắng phía nam thành, cách đó không xa, mấy cây tùng bách phủ đầy tuyết che khuất một tòa nhà sân tứ hợp viện có phần xiêu vẹo, chính là nghĩa trang phía nam thành.
Khi xe ngựa dừng hẳn, Bùi Yến và Phó Vân Hành đã đợi sẵn ở cửa, bốn người canh gác nghĩa trang và hai đô úy Đại Lý Tự cũng đang chờ bên cạnh. Thấy một cô nương xinh đẹp băng cơ ngọc cốt bước xuống từ xe ngựa, mấy người đều giật mình kinh ngạc.
Phó Vân Hành có chút lo lắng nói: "Tiết cô nương, cô đã nghĩ kỹ chưa? Bây giờ vẫn còn cơ hội hối hận, việc này không đơn giản như khám bệnh thông thường đâu..."
Khương Ly bật cười: “Mời thế tử dẫn đường đi."
Bùi Yến khẽ lắc đầu, xoay người đi vào trước, Khương Ly cất bước theo sau. Phó Vân Hành thì thăm dò hỏi bên cạnh nàng: "Tiết cô nương thấy qua người chết chắc phần lớn là bệnh chết nhỉ?"
Nghĩa trang cũ kỹ, tuyết đọng trong sân càng bị người qua lại giẫm đạp thành một bãi bùn lầy. Khương Ly chậm rãi đi tới: “Trên giang hồ có nhiều vụ gϊếŧ người báo thù, hạ độc. Mùa hè năm nay ở Từ Châu bị lũ lụt, lúc ta đi cứu tế còn từng chứng kiến thi thể nhiễm bệnh dịch chất thành đống, thế tử cứ yên tâm."
Phó Vân Hành ngẩn ra: “Ồ, ta nghe nói rồi, cô nương chính là được cữu cữu tìm thấy lúc cứu tế."
Đang nói chuyện, người canh gác nghĩa trang đi đầu tên Cát Dương nói: "Bùi đại nhân, Tống ngỗ tác bọn họ vừa đi chưa được bao lâu, còn tưởng hôm nay ngài không đến chứ. Thân phận của Tiền cô nương kia đã xác nhận không còn nghi ngờ gì nữa."
Cát Dương vừa nói vừa dẫn đường, vào chính đường rồi rẽ trái, qua một hành lang đến một gian nhà phụ đóng kín cửa sổ. Cát Dương lấy chìa khóa ra mở khóa: “Di hài của mấy vị cô nương vẫn ở chỗ này—"
Cửa vừa mở, một luồng mùi hôi thối ẩm lạnh ập vào mặt. Chỉ thấy trong gian nhà phụ đặt bảy tám cái giường gỗ, năm cái có đậy chiếu rơm và chăn nỉ, mà trước mỗi chiếc giường, đều chất đống không ít đồ cúng tế như hương nến hoa quả. Khương Ly cởϊ áσ choàng đưa cho Hoài Tịch, đi trước một bước theo Bùi Yến vào trong.
Phó Vân Hành khẽ che miệng mũi, vẻ mặt ghét bỏ lề mề đi vào cửa. Cát Dương cười nói: "Thế tử vẫn chưa quen à? Bây giờ so với mùa hè thì đã đỡ hơn không biết bao nhiêu rồi."
Càng vào sâu trong sảnh đường, mùi hôi càng nồng nặc, nhưng vì mùa đông lạnh giá kìm hãm sự phân hủy, nên cũng có thể chịu đựng được. Bùi Yến cũng cởϊ áσ choàng đưa cho Cửu Tư, sau đó một tay vén tấm chiếu rơm gần nhất lên——
Nhìn rõ cảnh tượng trên ván, Hoài Tịch không kìm được mà nôn khan một tiếng.
Khương Ly nhíu mày, cũng phải trấn tĩnh một lát mới lại gần.