Giang Mỹ Thư đứng ra hòa giải: “Bây giờ đã quyết định muốn đổi rồi, phải xem xem giải quyết những chuyện tiếp theo như thế nào.”
Đây thật sự không giống những lời cô có thể nói ra.
Cả nhà cùng nhìn về phía cô.
Giang Mỹ Thư sờ mặt: “Sao vậy ạ?”
“Con bé ngốc đã thông minh hơn rồi.” Giang Mỹ Lan ung dung nói một câu.
Giang Mỹ Thư: “...”
“Được rồi, Mỹ Thư nói đúng, bây giờ giải quyết thế nào mới là vấn đề lớn.” Giang Tịch Mai tổng kết một câu: “Nhà họ Lương và nhà họ Thẩm đều phải lo nhưng lo như thế nào, nói ra sao mới là vấn đề.”
Trong phòng rơi vào yên lặng.
Giang Mỹ Thư muốn im lặng nhưng lại không nhịn được: “Đến nhà họ Lương trước? Nhà họ Lương chúng ta không đắc tội nổi, trước hết xem phản ứng của nhà họ Lương, sau đó đến nhà họ Thẩm thăm dò.”
Mọi người lại nhìn sang.
Giang Mỹ Thư ôm mặt.
Vương Lệ Mai cảm thán: “Đổi đối tượng cũng được, mẹ thấy Mỹ Thư đã biết động não rồi.”
“Trước kia con chỉ biết ăn.”
Giang Mỹ Thư: “...”
Trước kia cô ngốc nghếch, chậm chạp đến mức nào chứ?
Thật sự không dám nghĩ.
“Để tôi đi tìm quản đốc Lương.”
Giang Tịch Mai nghĩ ngợi: “Cho tôi một tấm ảnh của Mỹ Thư, tôi đưa cho quản đốc Lương xem.”
Vương Lệ Mai: “Đây đây.”
Lúc trước Giang Mỹ Lan muốn đi xem mắt nên cố ý đi chụp một tấm ảnh, Giang Mỹ Thư không đồng ý, cô cũng muốn chụp.
Thế là mỗi người chụp một tấm.
Bây giờ vừa vặn có thể dùng.
“Lấy tấm này đi.”
Vương Lệ Mai đưa ảnh cho Giang Tịch Mai.
Giang Mỹ Thư không nhịn được thò đầu nhìn sang, chỉ thấy trong ảnh là một nữ đồng chí mắt sáng long lanh, tóc tết hai bím, làn da trắng trẻo, mím môi cười, hàm răng trắng hơi lộ, nhìn qua đã biết là một cô gái ngọt ngào.
Rõ ràng là có khuôn mặt giống hệt chị gái song sinh Giang Mỹ Lan nhưng vẫn có thể nhận ra sự khác biệt của hai người.
Giang Mỹ Thư trong ảnh nhìn qua là một cô gái có vẻ yếu đuối.
Còn Giang Mỹ Lan lại là người trầm ổn, đoan trang hơn.
“Nhìn cái gì?”
Thấy Giang Mỹ Thư hận không thể dán mắt vào tấm ảnh, Giang Mỹ Lan hỏi một câu.
Giang Mỹ Thư vui vẻ nói: “Em xinh quá.”
Giang Mỹ Lan cạn lời, liếc mắt: “Xinh đẹp thì có ích gì.”
Thời buổi này, thứ vô dụng nhất chính là xinh đẹp.
Giang Mỹ Thư hơi ngạc nhiên: “Hai chúng ta giống nhau như đúc, em khen em cũng chính là khen chị, chị nói xinh đẹp thì có ích gì, có phải chị là đồ vô dụng không?”
Giang Mỹ Lan: “!?”
“Giang Mỹ Thư, em ngứa đòn rồi!”
“Thôi được rồi.”
Thấy hai chị em mới vài câu là suýt nữa cãi nhau, Giang Tịch Mai ngắt lời: “Bây giờ cô đi tìm quản đốc Lương thăm dò tình hình, mọi người ở nhà chờ.”
Trong phòng làm việc của quản đốc.
Trên bàn làm việc lớn màu đỏ son, bày biện ngay ngắn những tờ đơn.
Lương Thu Nhuận vừa xem xong sản lượng tháng trước của xưởng thịt liên hợp, anh cầm tờ đơn, giọng nói không cao không thấp: “Chuyện gì xảy ra? Sản lượng tháng trước so với tháng trước nữa lại ít hơn hẳn một nghìn con lợn.”
Rõ ràng anh là một người ôn hòa, thậm chí còn không nổi giận nhưng cả văn phòng lại không ai dám thở mạnh.
“Quản đốc Lương, tháng trước nguồn cung của trại lợn giảm, cho nên sản lượng của xưởng thịt chúng ta mới ít đi.”
Kế toán Trần không nhịn được nói một câu.
Lương Thu Nhuận ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt nhẹ nhàng ấy lại khiến Kế toán Trần không nhịn được căng thẳng, anh ta cúi đầu, đến dũng khí đối diện với quản đốc Lương cũng không có, chỉ có thể nhìn mũi chân: “Tháng trước có dịch tả lợn, trại lợn chết không ít.”
“Trại lợn không cung cấp đủ, xưởng thịt của chúng ta đương nhiên...”
Lương Thu Nhuận rút ra chính xác một tờ đơn cung cấp của trại lợn từ trong một xấp đơn: “Nhìn xem.”
Ánh mắt ôn hòa của anh mang theo vài phần lạnh lùng.
Trong văn phòng rộng lớn này, có một cảm giác áp bức khó tả.
Tờ đơn bay tới trước mặt kế toán Trần.