Xuyên Thành Ấu Tể Siêu Hiếm, Bị Toàn Tinh Tế Đoàn Sủng

Chương 29: Xin lỗi

“Mẹ.” Kim Niệm Tư đối diện với ánh mắt màu xanh lam của Kim phu nhân, toàn thân run rẩy, trong đầu vội tìm xem mình đã phạm phải lỗi lầm gì.

“Con không biết Lục Di Xuyên là ai sao?”

Nhắc đến Lục Di Xuyên, Kim Niệm Tư lập tức có nhiều chuyện để nói.

“Lục Di Xuyên là thiếu tướng trẻ nhất. Gia tộc Lục thị tuy nhân khẩu ít, nhưng mỗi người đều là nhân trung long phượng. Chú của anh ta còn là thủ lĩnh của Liên bang Thú Nhân chúng ta.” Kim Niệm Tư nói một cách trôi chảy, sau đó nhìn về phía Kim phu nhân, chờ được khích lệ.

“Con đã biết như vậy, tại sao còn nhằm vào ấu tể của anh ta?”

“Mẹ!” Kim Niệm Tư cảm thấy rất tủi thân: “Con đã điều tra rồi, cái cô bé Ngư Bảo kia không có bất kỳ bối cảnh gì, chỉ dựa vào việc bản thân đáng yêu mà...”

Còn chưa nói xong, cô nhóc đã bị Kim phu nhân ngắt lời.

“Bây giờ gia tộc Lục thị chính là bối cảnh của cô bé ấy.”

“Con có biết hành vi của con đã khiến nhà họ Kim chúng ta mất mặt không? Những chuyện khác có thể bỏ qua nhưng lần này con lại nhắm vào một ấu tể giống cái, thậm chí còn cố ý dùng tinh thần lực để tấn công cô bé. Nếu chuyện này bị lan truyền ra ngoài...”

Kim Niệm Tư tuy không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn phải nghe lời mẹ, mở buổi phát sóng trực tiếp để xin lỗi Ngư Bảo.

Kết quả vừa mở cửa, cô liền nhìn thấy ba người đang đùa giỡn vui vẻ trong bếp.

“Tôi đến là để...” Lời xin lỗi nghẹn lại nơi cổ họng Kim Niệm Tư.

Phát sóng trực tiếp để xin lỗi? Thật sự quá nhục nhã!

Nhưng nghĩ đến những lời mẹ đã nói, cô nhóc vẫn không tình nguyện mà nói một câu: “Xin lỗi.”

Ngư Bảo hơi ngạc nhiên, vì thiết bị phát sóng trực tiếp hiện nay rất nhỏ gọn và khó nhận ra, nên bé không biết rằng Kim Niệm Tư đang phát trực tiếp.

Bé nghĩ Kim Niệm Tư là thật sự chân thành xin lỗi, liền mỉm cười đáp: “Không sao nhưng sau này đừng hạ nhục người khác nữa nhé.”

Kim Niệm Tư: “...”

“Có muốn ăn cơm chung không?” Ngư Bảo ngỏ lời mời.

Tư Đồ Chi Ngung làm theo lời Ngư Bảo, xào xong món bí đỏ rồi bưng ra.

"Vẫn còn hơn nửa quả bí đỏ, chúng ta có thể làm bánh bí đỏ!" Đôi mắt của Ngư Bảo sáng lấp lánh, như thể trở lại khoảng thời gian hạnh phúc bên bà của mình.

Hương thơm như xuyên thấu qua cả mạng tinh tế, khiến cổ họng của các cư dân mạng khẽ chuyển động. Họ cảm thấy cực kỳ đói, liền lấy ra một ống dinh dưỡng và uống thử.

"Phì, khó uống quá…"

[Nhà hàng nào có thể làm món như thế này?]

[Cầu thực đơn!]

[Đột nhiên tôi cảm thấy việc nấu ăn không phải là sự lãng phí thời gian…]

[Thực ra thì quen uống dinh dưỡng rồi cũng không sao, nhưng nhìn cái này thật sự quá hấp dẫn!]

Món ăn thơm ngon của Ngư Bảo dường như đánh thức vị giác sâu thẳm trong ký ức của mọi người.

"Anh Tư Đồ, anh giỏi quá đi!" Ngư Bảo nếm thử một miếng, không ngần ngại khen ngợi: "Em chỉ nhắc lại một lần thôi mà anh đã làm y hệt luôn rồi!"

"Ngư Bảo, là do em dạy hay, chọn bí đỏ cũng tốt." Tư Đồ Chi Ngưng hơi đỏ mặt, bất chấp việc Lục Di Xuyên vẫn đang đứng bên cạnh, anh nói: "Ngư Bảo, vậy em có muốn thưởng cho anh chút gì không?"

Ngư Bảo nghĩ ngợi một chút, rồi dang tay ôm Tư Đồ Chi Ngưng một cái.