Ngư Bảo có chút lo lắng về tình trạng sức khỏe của mình.
Bé đi dép lê chạy ra ngoài, thì từ xa thấy Lục Di Xuyên đang làm việc. Dù sao anh cũng là Thiếu tướng, so với anh, thời gian của Tư Đồ Chi Ngưng dành để ở bên cạnh Ngư Bảo có vẻ thoải mái hơn.
Ngư Bảo quyết định đi tìm Tư Đồ Chi Ngung. Bé bước ra khỏi phòng và thấy anh đang tưới hoa trong vườn. Ánh nắng chiếu lên người anh, làm khuôn mặt nghiêng của anh trông đặc biệt dịu dàng.
Ngư Bảo bước tới, nhẹ giọng hỏi: “Anh Tư Đồ, đây có phải là nước bị ô nhiễm không?”
“Ừ, nhưng em đừng lo, thức ăn em ăn đều đã được thanh lọc rồi.”
“Tại sao nước lại bị ô nhiễm? Con người có thể uống nước bị ô nhiễm không?”
“So với thú nhân, con người yếu đuối hơn, nhưng sau nhiều thế hệ chọn lọc tự nhiên, trong cơ thể con người cũng đã hình thành kháng thể rồi.”
Gương mặt nhỏ của Ngư Bảo tái nhợt, bé cảm thấy bụng mình đau nhói. “Thôi rồi, vậy thì em... có lẽ thuộc vào nhóm người bị đào thải rồi.”
Nhìn thấy Ngư Bảo không khỏe, Tư Đồ Chi Ngưng vội vàng bỏ bình tưới xuống và bế cô bé lên.
“Sao tự nhiên em lại thấy khó chịu vậy?” Lục Di Xuyên như cảm thấy được điều gì, vội vàng chạy tới.
“Có lẽ do ô nhiễm.” Tư Đồ Chi Ngưng lập tức kiểm tra cho cô bé.
Kết quả làm Tư Đồ Chi Ngưng nhíu mày. Trái tim Lục Di Xuyên thắt lại. “Nghiêm trọng lắm à?”
“Không… Cơ thể Ngư Bảo... không hề có chút dấu hiệu bị ô nhiễm nào.” Tư Đồ Chi Ngưng lẩm bẩm, dù nước đã qua thanh lọc cũng không thể đảm bảo hoàn toàn sạch, nhưng hầu hết mọi người đều có khả năng bài tiết, vì vậy họ không sợ.
Nhưng như Ngư Bảo, cơ thể không có chút ô nhiễm nào, đây là lần đầu tiên anh thấy.
“Đó không phải là điều tốt sao, vậy tại sao em ấy lại ngất đi?” Lục Di Xuyên hỏi.
“Do căng thẳng tinh thần, thêm vào đó là suy dinh dưỡng và quá sợ hãi.”
“Ngư Bảo đang sợ điều gì?”
Tư Đồ Chi Ngưng cũng không rõ, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào thiết bị kiểm tra của Ngư Bảo, lo sợ xảy ra bất trắc. Lục Di Xuyên muốn nói gì đó thì nhận được cuộc gọi từ chú của anh.
“Nếu có gì hãy báo tôi.” Được sự đồng ý của Tư Đồ Chi Ngưng, Lục Di Xuyên nhanh chóng bước ra khỏi phòng y tế và nhận cuộc gọi.
“Lục Di Xuyên.” Một người đàn ông có ba phần giống Lục Di Xuyên xuất hiện trên màn hình.
Người đối diện cũng có mái tóc vàng, nhưng xen lẫn màu nâu, ánh mắt lạnh lùng, khí chất chững chạc hơn, đó chính là vị Chấp Chính Quan, chú của Lục Di Xuyên.
“Chấp Chính Quan các hạ.” Lục Di Xuyên cung kính chào.
“Vừa có cuộc họp, cậu không xin phép đã rời khỏi phòng họp? Lục Di Xuyên, điều này không giống cậu.” Chấp Chính Quan mở lời với sự nghiêm khắc.
Lục Di Xuyên nhanh chóng bước ra xa hơn, dù căn phòng đã cách âm, nhưng anh vẫn lo làm ồn đến Ngư Bảo.
“Tôi sẽ tự nhận hình phạt.”
“Tôi muốn biết lý do cậu rời cuộc họp.”
Lục Di Xuyên không giỏi nói chuyện, anh mất cha mẹ từ nhỏ, chú anh bận rộn với công việc, không có thời gian trò chuyện với anh. Anh đóng kín lòng mình cho đến khi gặp Ngư Bảo mới cảm thấy dịu lại.
“Vì ấu tể loài người thuần chủng đó?”
“Cô ấy bây giờ là công dân của Liên bang Thú Nhân.” Lục Di Xuyên vội vàng giải thích, lo sợ Chấp Chính Quan sẽ bắt anh rời xa Ngư Bảo vì cô bé không có huyết thống thú nhân.