Xuyên Thành Ấu Tể Siêu Hiếm, Bị Toàn Tinh Tế Đoàn Sủng

Chương 17: Đột phá cấp S

“Nếu mỗi bậc gia trưởng đều phải thi kiểm tra, chỉ khi đạt tiêu chuẩn mới được phép sinh con thì tốt biết mấy.” Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Ngư Bảo.

Thể lực của Lục Di Xuyên đạt cấp AAA, tinh thần lực còn đạt đến cấp S đáng sợ nhưng hiệp hội không để anh dễ dàng vượt qua, đây cũng là cách để sàng lọc những người không coi trọng ấu tể giống cái.

Tại sân huấn luyện, cánh cổng đấu trường từ từ mở ra, bụi cát lập tức cuốn lên.

Khi lớp bụi tan đi, một bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mắt mọi người.

"Tôi là giám khảo của cậu, La Lam. Sẵn sàng thì bắt đầu thôi."

"Công tước La Lam." Khuôn mặt nhỏ của Ngư Bảo gần như áp sát vào màn hình giám sát. Mỗi khi gặp Công tước La Lam, hắn đều mỉm cười, khiến cô bé gần như quên mất rằng hắn là người phụ trách khu quân sự.

Sau nhiều năm chinh chiến trên chiến trường, ngay khi hắn xuất hiện, hắn đã giải phóng tinh thần lực của mình.

Áp lực của tinh thần lực cấp SS giống như hàng tấn sức nặng đè xuống.

Lục Di Xuyên cũng không hề tỏ ra yếu thế, lập tức giải phóng tinh thần lực cấp S.

Ban đầu, hai luồng sức mạnh ngang ngửa nhau.

La Lam nhẹ nhàng mỉm cười, thậm chí trên màn hình giám sát, không khí dường như bị vặn vẹo.

Lục Di Xuyên đột ngột lùi lại, khóe miệng chảy ra một tia máu.

Ngay sau đó La Lam ra chiêu như tia chớp, hai bóng đen và đỏ quấn lấy nhau.

Ngư Bảo nhìn mà tim như thắt lại.

“Anh ấy sẽ không sao chứ?” Ngư Bảo kéo áo Tô Thiên Tân dò hỏi.

“Không sao đâu, khoang y tế của chúng ta có thể chữa lành mà.” Tô Thiên Tân mỉm cười đáp.

“Đánh tới khi nào mới dừng?” Ngư Bảo lại quay đầu hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.

“Một nén hương, chỉ cần trụ qua là được.”

Thực ra với thể lực của Lục Di Xuyên, việc né tránh trong thời gian một nén hương là hoàn toàn có thể.

Nhưng anh dường như không cần mạng nữa, quyết đối đầu trực diện với La Lam, dù toàn thân đầy máu cũng không chịu lùi bước.

La Lam cũng nghiêm túc hơn, dùng toàn lực nghiền ép Lục Di Xuyên.

Trong một lần va chạm, Lục Di Xuyên bị đánh bay, va mạnh vào thiết bị giám sát.

Thiết bị giám sát bị đập nát.

Nước mắt Ngư Bảo rơi xuống màn hình.

"Đây là anh trai Ngư Bảo tìm, sao các người lại đánh anh ấy!" Ngư Bảo không hiểu, bé chỉ biết Lục Di Xuyên đối xử với bé rất tốt, từ lúc gặp mặt đến giờ luôn quan tâm đến cảm xúc của bé.

Nhưng bây giờ chỉ vì muốn trở thành người giám hộ của bé mà lại bị đánh đến đổ máu.

Ngư Bảo không chấp nhận được, bé nhớ lại khoảng thời gian bị đánh đập, hành hạ, bé khóc lóc nhảy xuống ghế chạy ra ngoài.

"Anh Lục!" Ngư Bảo lao ra khỏi phòng giám sát, chạy thẳng về phía khu vực chiến đấu.

Hai chân nhỏ ngắn của bé bước nhanh, sợ chỉ chớp mắt sẽ không còn nhìn thấy Lục Di Xuyên nữa.

Cô bé không biết rằng cơ thể của thú nhân rất mạnh mẽ, những vết thương này đối với họ không là gì cả.

“Haiz, đã bảo đừng xem mà.” Tô Thiên Tân lắc đầu, lo lắng trận đấu này sẽ khiến Ngư Bảo có bóng đen tâm lý.

Cửa khu vực chiến đấu mở ra, Lục Di Xuyên toàn thân đầy thương tích, loạng choạng bước ra, trên mặt nở nụ cười.

"Anh Lục!" Ngư Bảo muốn lao tới ôm anh nhưng lại sợ làm đau Lục Di Xuyên, nên chỉ dám cẩn thận nắm lấy bàn tay đầy máu của anh.

Lục Di Xuyên lùi lại một bước, nói: "Ngư Bảo, người anh toàn là máu, để anh đi rửa sạch trước."

“Từ nay về sau, anh sẽ chính thức là người giám hộ của em.” Lục Di Xuyên bước đi nhẹ nhàng, như thể không cảm nhận được nỗi đau thể xác.

“Chúc mừng, Lục Di Xuyên đã đột phá thể năng cấp S.” La Lam nói với Ngư Bảo.

Ngư Bảo biết rằng thể năng cấp S là rất hiếm nhưng bé mới đến thế giới này không lâu, nên chưa hiểu rõ về những cấp bậc này.