Kỳ kiểm tra người giám hộ kéo dài và tẻ nhạt nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ngư Bảo, nhân viên đã mang đến một chiếc ghế nhỏ cho cô bé, chuẩn bị nước sạch và thức ăn.
Ngư Bảo nhấc một quả giống như táo lên, cắn một miếng và thấy hơi chua chua, đắng đắng.
“Không hợp khẩu vị của ngài sao?” nhân viên hỏi, khi bên phía loài người gửi đến nước loại tốt, sau khi phân phối cho các ấu tể và giống cái xong, bên họ chỉ có nước loại ba.
“Bây giờ thì ngài đã trở thành công dân thú nhân, sau này mỗi ngày sẽ có nước, thức ăn ngon.” Nhân viên công tác lập tức bổ sung.
“Ăn của tôi.” Thẩm Lạc Nhạn từ không gian lấy ra trái cây, nháy mắt với Ngư Bảo.
Trái cây của Thẩm Lạc Nhạn sáng bóng và đỏ hơn.
Ngư Bảo cắn một miếng, tuy không thể so với trái cây trên trái đất nhưng cũng khá ngon.
Ngư Bảo đã xem qua tài liệu, biết rằng do nước bị ô nhiễm, trái cây được trồng đều là bị biến dạng.
Nhân viên công tác căng thẳng, anh ta nhìn Ngư Bảo khi cô bé cầm lên dinh dưỡng dịch, uống một ngụm rồi nhăn mặt.
Xong rồi, xong rồi giống cái sắp nổi giận.
Thời đại tinh tế, mọi người đều uống dinh dưỡng… Ngư Bảo lè lưỡi, bé nhớ món cơm bà làm.
Ngư Bảo đặt dinh dưỡng dịch xuống, hỏi: “Mọi người không ăn cơm ạ?”
“Nấu ăn mất quá nhiều thời gian.” Tô Thiên Tân nói: “Dù sao hương vị cũng tương tự nhau, không bằng uống dinh dưỡng.”
Ngư Bảo gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Yên tâm, các em ấu tể giống cái có bữa ăn dinh dưỡng.” Tô Thiên Tân nhìn Ngư Bảo, mỉm cười: “Tôi là Tô Thiên Tân, rất vui được gặp bé.”
Ngư Bảo ngẩn người, tự nhiên đến phần giao lưu kết bạn.
“Con là Ngư Bảo.” Ngư Bảo cũng cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Nhân viên công tác che mặt, chưa từng thấy ấu tể giống cái nào thân thiện như vậy, thấy Ngư Bảo không có chút khó chịu nào, anh ta mới yên tâm.
Sáu công tước chỉ để lại Tô Thiên Tân ở lại với Ngư Bảo.
“Thật ra chú cũng có thể đi làm việc riêng, không cần phải ở đây với con.” Ngư Bảo nói.
Tô Thiên Tân nheo mắt, cúi xuống gần Ngư Bảo:
“Tiểu Ngư Bảo, sao lại quan tâm tôi thế?”
Ngư Bảo không biết phải nói gì.
“Hay là tôi làm người giám hộ của em, em suy nghĩ xem?”
“Chú Tô…” Ngư Bảo hơi lùi lại: “Chú không cần lại gần con quá như vậy.”
Tô Thiên Tân không nhịn được cười thành tiếng: “Cô nhóc nhỏ này, vậy mà lại gọi tôi là chú.”
Tại sao Thẩm Lạc Nhạn là chị gái, còn tôi lại là chú, rõ ràng tôi và cô ấy tuổi tác không cách biệt mấy… Tô Thiên Tân cảm thấy chua xót.
“Công việc của tôi bây giờ là bảo vệ bé, tránh cho bé gặp rắc rối, nên tôi đề nghị bé chọn vài người giám hộ có sức mạnh, chẳng hạn như…” Tô Thiên Tân chỉ vào mình.
“Anh trai Lục và anh trai Tư Đồ rất mạnh.” Ngư Bảo có chút bực bội, không ngờ Tô Thiên Tân nhìn có vẻ lạnh lùng mà cứ nói chuyện mãi không thôi.
“Lục Di Xuyên có sức mạnh và thiên phú nhưng Tư Đồ chỉ là một bác sĩ, chưa có kinh nghiệm thực chiến…” Tô Thiên Tân chưa nói xong thì gặp ánh mắt giận dữ của Ngư Bảo.
“Họ là gia đình mà tôi chọn, chú không có quyền phê bình họ!” Ngư Bảo nói xong cảm thấy mình có chút quá đáng.
Bé vốn là người thẳng thắn, lúc ở nhà bé đã vì điều này mà bị đánh nhiều lần. Nên khi Tô Thiên Tân giơ tay lên, Ngư Bảo theo phản xạ ôm đầu lùi lại.
Tô Thiên Tân nhẹ nhàng đặt tay lên xoa đầu cô: “Con thật đặc biệt, là chú nói sai.” Tô Thiên Tân xin lỗi, Ngư Bảo mới ngẩng đầu.