Tuy có làm Tốt chuẩn bị, nhưng nếu nói nàng không thương tâm cũng là giả.
Chính mắt nhìn thấy nội dung của những bức thư, mới thật sự hiểu được biểu muội muốn hại nàng tâm có bao nhiêu kiên định
Đào tim đào phổi nhưng đổi lại dẫn sói vào nhà để trăm phương ngàn kế hãm hại, thật là bi ai.
Bộ dáng hoa lê dính hạt mưa của nàng khiến Vân Tranh đau lòng, vội vàng ôm nàng vào lòng nhẹ giọng an ủi.
“Phu nhân đừng khóc, ngươi vừa mới sinh xong hài tử, khóc như vậy sẽ Ảnh hưởng đến đôi mắt, nữ nhân Dương Hân Nhi kia lòng lang dạ sói, vi phu nhất định sẽ giáo huấn nàng thật tốt, giúp phu nhân hả giận, Loại người này không đáng để phu nhân không bận tâm.”
“Chẳng lẽ Phu quân không nghi ngờ chút nào, Những bức thư đó thật sự có liên quan đến ta hay không sao?”
Vân phu nhân ngẩng đầu, nhu nhược đáng thương nhìn hắn, Vân Tranh khẽ cười một tiếng, ôn nhu lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt cho nàng.
“Vi phu tin tưởng phu nhân không phải loại người như vậy, phu nhân là vi phu chính mình cầu cưới, nghi ngờ ngươi, chẳng phải là nghi ánh mắt của chính mình hay sao?”
Hắn rất tự tin vào sự quyến rủ của chính mình.
Chỉ có nam nhân không có bản lĩnh mới có thể suốt ngày nghi thần nghi quỷ, hoài nghi chính nữ nhân của mình không chung thủy.
“Ngươi nha ~”
Vân phu nhân bị hống trong lòng ngọt ngào, phảng phất giống như uống mật, giận cười một tiếng, nhẹ nhàng đâm đâm hắn.
Hôm sau.
Sáng tinh mơ, vân nhị lão gia vân Vãn Dạ cùng lão tam lão gia Vân Vãn Dao xin nghỉ đã trở lại.
Này hai người là song sinh, nét mặt tinh xảo giống hệt nhau, bất quá, Vân Vãn Dao rõ ràng mềm mại hơn rất nhiều.
“Nương, ta đã trở về, nghe nói người sinh chính là muội muội, muội muội đâu, mau cho ta ôm một cái.”
Một giọng nói ngọt ngào vang lên từ xa, rất nhanh có hai bóng người lao vào, thiếu niên cùng thiếu nữ mặt mày như họa, dung nhan tuyệt diễm, xinh đẹp không giống người thật.
Vân Tranh cái trán gân xanh thẳng nhảy, một cái tát hướng tới trên đầu thiếu niên cao lớn đĩnh bạt bên trái.
“Cha, người nhìn thấy ta liền đánh, ở quân doanh đánh ta cũng không sao, như thế nào ở nhà cũng muốn đánh, nương ơi, ngươi xem cha hắn lại đánh ta.”
Sau khi cảm nhận được có điều gì đó không ổn, Vân Vãn Dạ vội vàng linh hoạt né tránh, còn không quên cáo trạng Với nương của mình. Vân Tranh xụ mặt tiếp tục Đá thêm một cước.
“Nương của người còn đang ở cữ, nhất chịu không nổi qu·ấy nh·iễu, tên tiểu tử thúi ngươi thì hay rồi, muội muội của người lớn tiếng như vậy, ngươi cũng không biết ngăn cản, lão tử không đánh ngươi thì đánh ai?”