Bộ phận pháp lý không có hành động gì, hoàn toàn không đi dập tắt tin đồn. Lời thanh minh ít ỏi của fan Hoài Ngu, sự tiến bộ của cậu sẽ không bao giờ được người khác nhìn thấy, mắt bọn họ đều bị che mờ.
Hạ Mạt đã sớm đoán được sẽ thành ra như vậy, đã dặn dò Hoài Ngu mấy ngày nay đừng xem điện thoại, yên tâm chờ đến khi tham gia chương trình, sau khi chương trình kết thúc, cùng lắm thì không hoạt động trong giới giải trí nữa.
Ngay từ đầu đã phải nhận vô số ác ý, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh kể chuyện dỗ Tinh Tinh ngủ trưa, phản ứng bình tĩnh như vậy, cô không biết có phải là tốt hay không.
Đôi khi, Hạ Mạt cảm thấy Hoài Ngu quá đơn độc, không nơi nương tựa.
---
Trước khi tham gia show thực tế, Hoài Ngu đặc biệt đến gặp cô giáo mầm non để nói rõ tình hình.
Trường mầm non Ánh Dương thành phố A là trường mầm non duy nhất trong toàn thành phố cho phép trẻ em khuyết tật học chung với trẻ em bình thường. Trước đó, Hoài Ngu đã đăng ký cho Hoài Tinh vào trường này, khi phân lớp, giáo viên chủ nhiệm đã gửi tin nhắn cho tất cả phụ huynh, tế nhị nói rõ việc trong lớp có một học sinh đặc biệt.
Trình độ giảng dạy của ngôi trường này rất nổi tiếng trong thành phố, các bạn nhỏ đều khá lễ phép, Hoài Ngu tương đối yên tâm.
Mấy hôm trước, Tinh Tinh đi học được một tháng, cứ ở nhà khóc lóc đòi không đi học. Ban đầu, Hoài Ngu nghĩ có thể là do Tinh Tinh mới đến một môi trường tập thể lớn nên chưa thích nghi được, ở lại thêm mấy ngày nữa sẽ ổn thôi, vì hồi nhỏ khi cha nuôi đưa cậu đến trường nội trú, cậu cũng làm ầm ĩ một thời gian.
Dần dần, đứa bé vốn đã hướng nội càng không thích giao tiếp với mọi người, khoảng thời gian đó cậu nhận đóng khá nhiều phim, quá bận rộn nên Ngô Đồng không thể ngày nào cũng ở bên Tinh Tinh, đành phải tìm một bảo mẫu ở nhà trông Tinh Tinh, nào ngờ sau đó Tinh Tinh càng làm ầm ĩ không chịu đi học.
May mà gần đây cậu có thời gian rảnh, vừa hay có thể đến tìm hiểu tình hình.
Hoài Tinh từ nhỏ đã không có bạn bè chơi cùng, luôn rất cô đơn, cậu nghĩ hòa nhập vào tập thể có thể khiến Tinh Tinh trở nên hoạt bát hơn, không muốn bé con vì khác biệt với mọi người mà đánh mất sự hồn nhiên của trẻ thơ.
Hạ Mạt luôn chê cậu không hiểu chuyện đời, lần này đến đây, Hoài Ngu đặc biệt mua rất nhiều trái cây ở cửa hàng hoa quả cao cấp, cậu không hiểu biết nhiều về trái cây trên Trái Đất nhưng vì sức khỏe của Tinh Tinh, cậu đã đặc biệt tìm hiểu thông tin liên quan.
Hoài Ngu mua trái cây theo mùa, đặc biệt mua những hộp blueberry chất lượng tốt nhất trong cửa hàng, blueberry tốt cho mắt nên cậu đã mua bốn hộp lớn đóng gói làm quà, còn mua thêm đĩa hoa quả thập cẩm cho các bạn nhỏ khác trong lớp của Hoài Tinh.
Vì hôm nay là thứ Ba, trường mầm non vẫn học bình thường, Hoài Ngu và trợ lý thứ hai đã đợi ở cửa phòng giáo viên rất lâu.
Chuông tan học vang lên một lúc lâu mới thấy giáo viên chủ nhiệm của Hoài Tinh đến.
Giáo viên chủ nhiệm của Hoài Tinh không nhận ra cậu, chỉ nhìn những hộp quà chất đầy trước cửa phòng làm việc mà sững sờ, bước vào văn phòng: "Phụ huynh của bạn nhỏ nào ở lớp nào đây, mua nhiều trái cây thế."
"Không biết, không quen, cũng không nói chuyện, ai mà biết được."
"Người giàu thật sự chịu chi, ngưỡng mộ ghê."
Giáo viên chủ nhiệm lớp của Hoài Tinh đi lấy nước nói: "Trường mình thiếu gì phụ huynh giàu có? Quen rồi."
Có người tiếp lời:
"Đúng vậy, thiếu gia, tiểu thư nhà giàu đầy ra, khó hầu hạ lắm."
"Cũng có con của minh tinh, toàn là những đứa khó quản."
"Tòa nhà chúng ta còn đỡ, tòa nhà bên cạnh toàn là trẻ em khuyết tật lẫn lộn, quản không xuể, nhưng mà người ta được trả lương gấp ba, đổi lại là tôi, tôi cũng vui vẻ làm. Này, Chu Chu, đứa bé ở lớp cô thế nào rồi, cô được trả lương gấp ba mà chỉ quản một đứa trẻ khuyết tật, sướиɠ thật đấy."
"Sướиɠ cái gì, đứa bé đó làm ầm ĩ không chịu đến, lương gấp ba sắp tan thành mây khói rồi."
"Không đến chẳng phải tốt sao, đỡ phải lo lắng."
Hoài Ngu hơi sững người, tay đang định gõ cửa dừng lại.
Một lúc sau, cậu mới nhẹ nhàng gõ cửa, "Cho hỏi, giáo viên chủ nhiệm lớp 3367 có ở đây không ạ?"
Giáo viên chủ nhiệm lớp của Hoài Tinh đang lấy nước bỗng khựng lại, quay người.
Vị phụ huynh vừa nãy ở cửa hóa ra là phụ huynh trong lớp cô sao? Những lời cô vừa nói chắc không bị nghe thấy chứ...
Cô giáo chủ nhiệm đánh giá Hoài Ngu từ trên xuống dưới, bước đến, nở nụ cười nghề nghiệp: "Chào anh, tôi là Chu Chu, xin hỏi anh là phụ huynh của bạn nhỏ nào ạ?"
Khoảnh khắc đó, Hoài Ngu không biết phải diễn tả tâm trạng lúc này như thế nào.
Cậu tháo kính râm xuống, để lộ đôi mắt: "Tôi là phụ huynh của Hoài Tinh."