Chưa kịp cảm thấy khó chịu, Quan thị đã ra lệnh cho nha hoàn đỡ nàng đứng dậy.
"Nếu thân thể không thoải mái, hãy nghỉ ngơi trong phòng. Chờ lát nữa nhân vật chính đến, dì sẽ thay con chúc mừng hắn."
Đúng lúc Kỷ Minh Châu cũng không muốn gặp Tạ Vân Tranh, nàng cúi người hành lễ cung kính:
"Dì, con xin phép lui trước."
"Ừ, về đi."
Cúi người chào các phu nhân ngồi ở vị trí chủ đạo xong, Kỷ Minh Châu nhẹ nhàng bước ra khỏi đại sảnh.
Việc trọng sinh quá mức khó tin, trong lòng nàng vô cùng rối ren, bước đi ngày càng nhanh hơn trên hành lang. Giống như có một con mãnh thú đang truy đuổi sau lưng nàng.
"Biểu cô nương, người đi chậm lại, cẩn thận dưới chân."
Vừa rơi thêm một lớp tuyết, có những bông tuyết đã bay đến hành lang đóng thành một lớp băng mỏng, chỉ cần không chú ý là có thể ngã ngay.
Kim Tử vừa dứt lời, đã thấy biểu cô của mình ở góc hành lang, lao thẳng vào lòng một nam tử cao lớn.
Nam tử mặc áo choàng đen, mặt mũi như ngọc nhưng khí tức quanh hắn lại lạnh lẽo hơn cả thời tiết ngoài kia.
Chỉ cần bị ánh mắt thờ ơ của hắn lướt qua, cảm giác rợn tóc gáy liền trỗi dậy.
Kim Tử vội cúi đầu hành lễ: "Chào Thế tử gia."
Khi Kỷ Minh Châu đến nhà họ Tạ, Tạ Vân Tranh đã ra chiến trường.
Nếu không có ký ức kiếp trước, hôm nay lẽ ra là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Hương thơm quen thuộc của thông lạnh len vào mũi, cơ thể Kỷ Minh Châu như bị đông cứng lại.
Phản ứng của nàng cũng chậm đi mấy nhịp.
Trong vòng tay đột nhiên có một thứ mềm mại va vào, mang theo mùi hương dịu nhẹ đặc trưng của nữ tử. Đôi mắt Tạ Vân Tranh tối sầm lại, một tia lạnh lùng lóe qua.
Đang định quát mắng, thứ mềm mại trong vòng tay đã nhanh chóng rời đi.
"Vô ý mạo phạm, xin Thế tử gia đừng trách." Nàng nhanh chóng lùi lại hai bước, cúi đầu xin lỗi.
Tạ Vân Tranh cao lớn, từ góc độ của hắn có thể nhìn rõ những món đồ trang sức bằng ngọc trên đầu nữ tử. Mỗi món đều là những vật quý giá.
Nhìn trang phục của nàng, tất cả đều là chất liệu thượng hạng, không phải là dáng vẻ của một nha hoàn hay thϊếp thất nên có.
Chiếc cổ thon dài quấn khăn lông cáo trắng, trên tai đeo đôi khuyên ngọc hình giọt nước, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay, mắt cụp xuống, không ai có thể thấy được biểu cảm trong đáy mắt nàng.
Ánh mắt Tạ Vân Tranh chỉ dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng bước về phía trước.
Tùy tùng theo sát phía sau, nhỏ giọng nhắc nhở: "Thế tử gia, đó là tiểu thư nhà họ Kỷ, người đã đến nhờ cậy Nhị phu nhân ba năm trước."
Bước chân Tạ Vân Tranh khựng lại.
Nhà họ Kỷ... Vậy thì chắc nàng không cố ý lao vào lòng hắn.
Trong mắt hắn, sự lạnh lẽo cũng giảm bớt đôi phần.