Cả nhóm người kinh hãi trợn to mắt, rồi quay sang nhìn cô gái nhỏ vừa gọi họ vào.
Lâm Niệm vẫn đứng yên tại chỗ, tươi cười rạng rỡ, “Chào mừng đến với tiệm tạp hóa An Hòa.”
Dương Minh mất một lúc lâu mới hoàn hồn. Cảnh tượng vừa rồi quả thực đủ để khiến anh ta kinh ngạc suốt trăm năm. Cũng vì thế mà khi nói chuyện với Lâm Niệm, anh ta bất giác trở nên cung kính hơn hẳn. Cô gái nhỏ này... thực lực sâu không lường, chỉ khẽ động tay đã khiến bầy thây ma hóa thành tro bụi.
“Xin chào, cảm ơn cô đã giúp đỡ.”
Lâm Niệm nở nụ cười ngọt ngào, “Chuyện nhỏ thôi. Mọi người có muốn mua chút đồ ăn không? Ở đây có bánh bao chay, bánh bao nhân thịt, há cảo, sữa đậu nành, canh rong biển, cháo trắng.”
“Thật sự có đồ ăn sao?” Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ đứng bên cạnh Dương Minh lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, khách cứ xem bảng thông báo bên cạnh nhé~” Lâm Niệm chỉ về phía bảng, rồi quay lại quầy thu ngân ngồi xuống, “Mời chọn tùy ý.”
Cả nhóm tiến tới trước bảng thông báo, trên đó ghi rõ:
[Quy tắc cửa hàng]
[1: Không được vô lễ với chủ tiệm, nếu không sẽ có chuyện rất đáng sợ xảy ra.]
[2: Mỗi lần chỉ mua một món, không được mua nhiều loại cùng lúc. Hàng hóa sẽ tự động bổ sung, xin đừng hoảng hốt.]
[3: Muốn đổi bạc, hãy đặt vật phẩm vào máy đổi điểm. Tự phục vụ, đừng hỏi chủ tiệm.]
[4: Cửa hàng chấp nhận đổi mọi thứ lấy bạc, bao gồm cả tuổi thọ. Xin hãy suy nghĩ cẩn thận trước khi quyết định.]
[5: Chủ tiệm có toàn quyền giải thích mọi quy định.]
[PS: Chủ tiệm lười lắm, có thể đừng tìm thì đừng tìm nha!]
Quả thật là một cửa hàng vô cùng đặc biệt.
Dương Minh và đồng đội bước vào tiệm tạp hóa, phát hiện đồ ăn quả nhiên được bày biện ngay ngắn trên kệ, thậm chí còn bốc khói nghi ngút, nóng hổi thơm lừng.
Thật sự quá hấp dẫn!
Năm người vội vàng xếp hàng đổi bạc, lần lượt mua đồ ăn rồi ngồi lại cùng nhau vừa ăn vừa bàn tán về tiệm tạp hóa thần kỳ này.
“Nơi này có gì đó rất kỳ lạ. Đại ca Dương, chúng ta phải cẩn thận.”
Đội của Dương Minh có tổng cộng năm người: Đội trưởng Dương Minh, các đội viên Ôn Hiểu Tông, Ngụy Đông Lưu, Trương Tử Văn và Đường Tâm.
Người vừa lên tiếng là cô gái duy nhất trong đội, tên là Đường Tâm. Đúng như cái tên, cô có vẻ ngoài ngọt ngào dễ thương, là một dị năng giả hệ mộc, rất được đồng đội yêu quý.
“Nhưng nơi này đúng là một vùng an toàn. Mọi người thấy không? Đám thây ma kia, vừa tới gần đã hóa thành tro rồi.” Ngụy Đông Lưu hờ hững nói, vừa cắn một miếng bánh bao thịt, vừa húp sữa đậu nành nóng hổi ngon lành.