Đã Là Cao Thủ Thì Không Gì Không Làm Được

Chương 10: Cậu buồn hơn hay bọn họ buồn hơn?

Thái độ này quá rõ ràng, đối phương không muốn đưa tiền mà chỉ muốn mua với giá 0 đồng. Thiên Tử Thu đứng lên, bình tĩnh nói: "Mấy người chắc chưa?"

Bốn người uy hϊếp: "Nhanh lên! Cậu còn muốn chúng tôi đổi 6 điểm chỉ để lấy mấy cái phao rách đó à?! Cậu không muốn tử vong để điểm kinh nghiệm thưởng bị reset về 0 đâu nhỉ?"

Thiên Tử Thu không nói gì, chỉ để lại phao bơi rồi rời đi.

"Haha, tiểu tử này rất thức thời!"

Nhìn bộ dáng chán nản rời đi của Thiên Tử Thu, bốn người đắc ý bật cười.

Anthony an ủi Thiên Tử Thu: "Tiểu Thu đừng buồn, chúng ta có thể tìm những vật phẩm khác."

Thiên Tử Thu đi được một đoạn thì nhìn lại với nụ cười tươi trên mặt: "Buồn? Lát nữa xem bọn họ buồn hơn hay tôi buồn hơn." Kinh nghiệm bao nhiêu năm chơi game của Thiên Tử Thu không phải chỉ để trưng.

Nếu làm ăn tốt, cậu sẽ kinh doanh một cách trung thực ngay cả khi đối phương trả giá đến mức nhỏ nhất cậu cũng chấp nhận. Nhưng Thiên Tử Thu đã trao cơ hội cho bọn họ rồi, chỉ là họ không nhận mà thôi.

Anthony: "?"

Bốn người kia đã bắt đầu lấy dây thừng cột vào phao bơi, mỗi người cầm một phao đi cứu npc.

Vừa lúc, có thêm hai npc đang bị dòng nước cuốn đi và họ đang cần được giải cứu. Một trong bốn người lập tức nhảy xuống nước.

Đứng từ xa nhìn bọn họ, Thiên Tử Thu có chút nghi hoặc: "Trợ lý Al của bọn họ không nhắc nhở mang theo hai người như vậy là tốn rất nhiều thể lực sao?"

Anthony: "Mỗi trợ lý Al đều khác nhau."

Ồ, hiểu rồi. Trợ lý Al và người chơi là hai cá thể khác nhau, có thể là do ngươi chơi chưa hình dung ra mình nên làm gì cho nên trợ lý Al cũng không biết phải nhắc nhở người chơi như thế nào, hoặc có thể là nó cố tình không nói vì lý do khác?

Thiên Tử Thu chân thành nói: "Tiểu An, ta rất mừng vì mi là đồng đội của ta." Ngược lại, mặc dù thỉnh thoảng có chút chậm chạp, nhưng AI không rắc rối như người thật, ít nhất không cần phải lo lắng về tính cách hai bên không hợp.

Anthony trì hoãn thêm một giây, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ: "Tôi cũng rất vui."

Thiên Tử Thu không dừng lại, cậu tranh thủ thời gian đi về phía ngọn núi. Ban nãy cậu nói chuyện với npc mục đích là để hỏi xem ở đây có ai thích đi biển hay không.

Hải Thành là một thành phố ven biển, ngay cả cư dân trên núi cũng thỉnh thoảng sẽ ra biển đánh cá. Nếu họ thường xuyên đi biển, chắc chắn ở nhà của họ sẽ có thiết bị đi biển.

Thiên Tử Thu vừa đi vừa hỏi: "Tiểu An, mi có thể lái những phương tiện nào?"

Anthony: "Hiện tại, tôi có thể lái xe hai bánh dành cho một người và thuyền cao su. Khi nâng cấp chức nghiệp lên cấp 2 tôi có thể lái xe bốn bánh, tàu chiến, tàu đánh cá loại nhỏ; khi nâng cấp lên cấp 3, tôi có thể lái xe bọc thép, du thuyền cỡ nhỏ và vừa, tàu đánh cá cỡ trung bình."

"Được rồi!" Vậy thì mục tiêu đã rõ ràng, tìm thuyền cao su.

Khi đó npc đưa ra hai tin tức: một là 800 mét về phía bắc, một là 1.200 mét về phía nam. Mục tiêu đầu tiên của Thiên Tử Thu là 800 phía bắc.

Bên kia, sau khi Thiên Tử Thu rời đi, Phong Điểu vô cùng nhiệt tình đi giải cứu npc.

Người đồng đội đầu tiên đã giải cứu thành công hai npc, nhưng khi bơi trở lại cùng hai npc đó thì thể lực của anh ta đã cạn kiệt. Thể lực điên cuồng trở về số 0, anh ta không thể cử động được. Hiện tại anh ta đang trôi nổi trên mặt nước, mỗi giây trôi qua đều tiêu hao 10 điểm hp, chỉ sau mười giây thanh máu đã cạn kiệt.

Sợi dây kéo ba người lại, hai npc được giải cứu và một thi thể.

Ba thành viên còn lại của Phong Điểu nhìn nhau. Sau một lúc im lặng một npc nữa lại đang cầu cứu nhưng bây giờ không còn ai vội vàng xuống cứu npc nữa.

Phong Điểu nghiến răng nghiến lợi: "Tôi vừa hỏi trợ lý, nó nói một người không đủ thể lực để mang hai npc đi nhưng lần này chỉ có một npc, chắc là không sao đâu."

Hai người còn lại cũng gật đầu phụ họa: "Chắc được mà! Lần này nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu!"

Cuối cùng, dưới sự thúc ép của Phong Điểu, người đồng đội thứ hai đi xuống cứu người.

Lần này thể lực không có vấn đề gì, nhưng lại xuất hiện thêm một vấn đề khác.

Sau khi giải cứu npc, phao bơi của npc bị rò rỉ không khí. Npc sợ hãi đến mức kéo theo người người chơi đó một cách tuyệt vọng, hai người còn lại chỉ biết nhìn đồng đội còn đang sống sờ sờ bị npc này dìm chết.

Hai người đứng trên bờ bị một màn này dọa cho choáng váng, Phong Điểu chợt nghĩ ra điều gì đó lập tức đi kiểm tra chiếc phao bơi còn lại. Sau khi lật tới tìm lui, anh ta phát hiện trên phao bơi có một vết xước rất nhỏ.

"Mẹ kiếp!" Phong Điểu tức giận ném phao bơi xuống đất. Không những không kiếm được 1 điểm, mà còn tổn thất thêm hai người đồng đội!

Thi thể của npc và đồng đội được kéo lên bờ, ba phao bơi chỉ có một cái là nguyên vẹn. Người đồng đội còn lại nhìn mặt nước, cả người cứng đờ không dám cử động: "Phong ca, làm sao bây giờ?" Truyện chỉ đăng tại truyenhd những nơi khác đều không phải chính chủ.

"Làm sao bây giờ? Làm sao mà tôi biết được?!" Trơ mắt nhìn điểm tích phân trôi nổi trong nước mà không lấy được, anh ta tức giận hơn ai hết. Edit: Kim Mỹ.

Đồng đội nói nhỏ: "Nếu biết trước như vậy thì tôi đã thành thật đổi với cậu ta rồi…"

Phong Điểu trừng mắt: "Cậu nói cái gì?"

Người đồng đội giật mình, sửa lại lời nói: "Đều là lỗi của tiểu tử đó! Là nó đang giở trò với chúng ta!"

Thiên Tử Thu! Phong Điểu nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng. Anh ta sẽ nhớ kỹ cái này!