Trên túi hương viết ba chữ “túi hương độc”, không ít phi tần cũng nhìn thấy, đều sợ hãi lùi lại một bước.
Hàn Sở không biểu lộ vui giận: “Tuyên Hồng thái y vào điện.”
“Vâng, Hoàng thượng.” Lý công công lập tức phân phó mời Hồng thái y vào Vũ Hoa điện.
Trong Vũ Hoa điện, giờ đây “chứng cớ vô cùng xác thực”, Huệ tần khóc như hoa lê trong mưa, nhưng không nói một chữ nào, chỉ giấu nỗi uất ức trong nước mắt, khiến mọi người cảm nhận được sự uất ức và bất lực của nàng ta, đồng cảm và muốn làm chủ cho nàng
ta.
Sơ Tửu Tửu đứng bên cạnh cúi thấp đầu, chờ thái y vào điện kiểm tra túi hương, nhưng tiếng khóc của Huệ tần quá có tiết tấu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tế bào của cô.
Huệ tần khóc rất hăng say, cũng phát ra tiếng khóc hu hu.
Nào ngờ bên cạnh lại vang lên tiếng lòng của Sơ Tửu Tửu: [Ồ ố ô... Ồ ố ô... Ồ ố ô... Kết nối trái tim của ngươi thành một chuỗi, kết nối một cây cỏ ba lá, kết nối một trái tim đồng điệu...]
Hàn Sở: "..."
Lệ phi và Hân mỹ nhân cùng đám phi tần khác: "..."
Đến lúc này mà nàng còn hát cho được.
Huệ tần: “...” Tiếng khóc bị nghẹn lại, không biết phải làm sao, tức giận...
Tiểu Lan thấy túi hương vẫn bị đào ra, sợ tới mức cả người run rẩy chạy tới, quỳ bên cạnh Sơ Tửu Tửu.
Lần này Tiểu Quỳ không ngăn cản, nàng ấy biết cuối cùng cũng phải có người gánh tội thay cho Nhu tần.
“Hoàng thượng, là nô tì chôn túi hương, không liên quan đến Nhu tần nương nương, là nô tì tự ý chôn túi hương, cầu Hoàng thượng tha cho Nhu tần nương nương.”
Rõ ràng là sợ hãi đến mức nói không thành tiếng,
nhưng vẫn phải nhận tội về mình, nói xong nàng ấy lập
tức dập đầu xuống nền đá xanh, cầu xin Hoàng thượng
tha cho Nhu tần nương nương.
Cơn đau mà nàng ấy dự kiến không đến, Tiểu Lan cảm thấy trán mình chạm phải một “chỗ mềm mại”, là sàn nhà mềm quá?
Tiểu Lan nghi hoặc mở mắt ra, chỉ thấy trước mặt là bàn tay non mềm của Nhu tần nương nương, kịp thời đỡ lấy trán nàng ấy, tránh cho nàng ấy va vào nền đá xanh.
Không chỉ Tiểu Lan, những người khác trong điện cũng nhìn lại, ai cũng biết, tì nữ thϊếp thân khi chủ tử gặp khó khăn, tác dụng chính là gánh tội thay, nên rất ít phi tần coi trọng mạng sống của tỳ nữ thϊếp thân, huống chi việc dập đầu là chuyện thường thấy.
Đám phi tần trong điện trước hành động của Sơ Tửu Tửu, đều cảm thấy kinh ngạc.
Hàn Sở nâng mày, nhưng thật ra lại có chút ngoài ý muốn.
Cú dập đầu của Tiểu Lan khiến tay Sơ Tửu Tửu đau nhói, nàng phải cử động vài lần rồi rút tay lại.
“Hoàng thượng, việc này là do thần thϊếp sai sử, không liên quan đến tì nữ của thần thϊếp, khẩn cầu Hoàng thượng chỉ phạt một mình thần thϊếp.”
Sơ Tửu Tửu lấy lại bình tĩnh, nàng biết rõ về “túi hương độc”, chắc chắn sẽ không bị phạt, chỉ là xâm nhập vào điện của Huệ tần, có phần không cách nào nói nổi, bị phạt là chắc chắn, nhưng chắc chắn sẽ rất nhẹ.
Dù sao trong nguyên tác, nguyên chủ cũng chỉ bị phạt ăn chay một năm.
Hơn nữa, nếu hình phạt rơi vào nàng thì sẽ nhẹ hơn, còn nếu rơi vào Tiểu Lan thì không chắc chắn.
Tiểu Lan không thể giấu nổi sự kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn sườn mặt nhu hòa xinh đẹp của Sơ Tửu Tửu: “Nương nương..."
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu với Tiểu Lan, ra hiệu cho nàng ấy không nên lên tiếng.
Lệ phi, người vốn luôn rất tàn nhẫn với người của mình, cũng không khỏi dao động.
Hân mỹ nhân không thể hiểu vì sao nàng vì một tì nữ,
lại có thể làm đến mức này...