Thẩm Chinh Thắng nghe thấy lời này, khí huyết trong lòng dâng trào, cuối cùng hoàn toàn thất vọng, nhắm mắt không giữ lại nữa.
Lúc này, ánh mắt của Cố Tích Chi vượt qua Thẩm Chinh Thắng, dừng lại trên người Thẩm Gia Tuế.
Trong mắt nàng ta mang theo chút mong đợi, muốn nhìn thấy bộ dạng suy sụp mất tinh thần của Thẩm Gia Tuế vì bị cướp mất vị hôn phu, sắp bị cả kinh thành chê cười.
Tuy nhiên, Thẩm Gia Tuế chỉ cười gật đầu với nàng ta.
Giống như đang nói: Chúc mừng ngươi.
Cố Tích Chi thấy vậy không khỏi nhíu mày, lúc này Lục Vân Tranh nắm chặt tay nàng ta, vội vàng thúc giục:
"Tích Chi, chúng ta đi thôi."
Cố Tích Chi nghe vậy, mày lập tức giãn ra, bước chân nhẹ nhàng theo Lục Vân Tranh không chút lưu luyến rời đi.
Vĩnh An viện theo hai người rời đi rơi vào trầm mặc, một ngày biến cố, ai có thể ngờ?
Hồi lâu, Thẩm Chinh Thắng xoay người lại, hơi mệt mỏi, ôn hòa nói với Thẩm Gia Tuế: "Tuế Tuế, vào trong một chuyến, phụ thân có chuyện muốn hỏi con."
Thẩm Chinh Thắng nói xong, đi thẳng vào chính sảnh.
Thẩm Gia Tuế biết, tất cả những chuyện này không qua mắt được phụ thân, dù sao Bạch Cập là do nàng phái ra, chứng cứ cũng đến quá kịp thời.
Tuy nhiên, nàng vốn không định giấu phụ thân và mẫu thân, tướng quân phủ có một kiếp nạn chết người nhất định phải giải!
Bên này Thẩm Gia Tuế đi theo vào, Bạch Cập đang muốn đuổi theo, lại bị Kỷ Uyển gọi lại.
"Phu nhân?"
Bạch Cập cho rằng Kỷ Uyển muốn hỏi nàng ấy chuyện thư tín, đang lo sợ không biết giải thích thế nào, trong lòng bàn tay đột nhiên bị nhét một vật.
Bạch Cập cúi đầu nhìn, chính là ngọc bội gia truyền của Lục gia.
Sắc mặt Kỷ Uyển lạnh lùng, nhanh chóng phân phó: "Bạch Cập, bây giờ ngươi cầm ngọc bội này, phi ngựa đến Lục phủ, nói hết chuyện trong viện hôm nay cho Lục tướng quân và Lục phu nhân."
"Phải nhanh, nhất định phải đến trước bọn Lục Vân Tranh, nói Lục tướng quân dạy dỗ được một nhi tử tốt, mối hôn sự này Thẩm gia ta không với tới!"
Bạch Cập đầu tiên là sửng sốt, sau đó hai mắt sáng lên.
Nàng ấy theo Thẩm Gia Tuế học võ, cưỡi ngựa tất nhiên không thành vấn đề, những năm qua lại theo Thẩm Gia Tuế đến Lục phủ rất nhiều lần, coi như là quen đường.
"Nô tỳ nhất định không phụ sự phó thác của phu nhân!"
Bạch Cập nghiêm mặt đáp, lập tức lại vội vã rời đi.
Kỷ Uyển nhìn Bạch Cập nhanh chóng rời đi, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên.
Lục Vân Tranh chẳng lẽ cho rằng, hắn ta phụ Tuế Tuế còn có thể toàn thân trở ra sao?
Trò hề này còn chưa kết thúc, bây giờ nên đến lượt Lục phủ rồi!
Kỷ Uyển nghĩ như vậy, trong lòng hơi cảm thấy thoải mái, đang muốn bước vào trong sảnh, lại thấy nữ nhi mình đứng ở cửa, đang cười nhìn bà.
Khóe miệng Kỷ Uyển hơi cong, muốn nói "con gái hiểu mẹ" sao?
Thẩm Gia Tuế tự nhiên là hiểu mẫu thân mình, tính tình khoái ý ân cừu, vừa rồi mẫu thân từ trong tay nàng lấy ngọc bội gia truyền của Lục gia, nàng liền đoán được sẽ có chuyện này.
Giờ khắc này, Thẩm Gia Tuế không khỏi nhớ tới Lục phu nhân đời trước khắc nghiệt không thích đối với nàng, nhớ tới Chu di nương khó chơi kia của Lục phủ.
Thẩm Gia Tuế và Chu di nương đã từng giao thiệp vài lần, đó mới gọi là người thông minh thật sự nắm giữ lòng người...