Lục Vân Tranh bị khí thế sắc bén của Thẩm Gia Tuế kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sắc mặt mấy lần thay đổi.
Lúc này, Thẩm Gia Tuế lại nhìn về phía Cố Tích Chi, thấy nàng ta vẫn có bộ dạng không phục, giọng nói càng thêm lạnh lùng.
"Cố Tích Chi, có biết cánh tay trái của phụ thân ta mất như thế nào không?"
"Tuế Tuế!"
Lúc này, Thẩm Chinh Thắng đột nhiên lên tiếng ngăn cản.
Nhưng Thẩm Gia Tuế không đáp lại cha mình, mà là lạnh giọng vạch trần chân tướng năm đó.
"Năm đó trong trận chiến đó, đội quân rơi vào mai phục chính là do phụ thân ngươi Cố phó tướng chỉ huy, phụ thân ta nghe tin mang binh đến cứu viện, vì bảo vệ tính mạng của phụ thân ngươi, cánh tay trái bị quân địch chém đứt tại chỗ."
"Sau đó đại quân rút lui, kẻ địch thừa thắng truy kích, lúc này Cố phó tướng vì yểm hộ phụ thân ta rút lui, lúc này mới mất mạng."
"Ta nói những điều này, không phải là muốn phủ nhận ân tình của phụ thân ngươi, mà là không thể chấp nhận ngươi lấy ân tình làm uy hϊếp, đường hoàng chà đạp tấm chân tình của Thẩm gia ta!"
Cố Tích Chi nghe vậy sắc mặt nhất thời trắng bệch, nàng ta rũ mắt nhìn xuống đất, trong mắt có thoáng qua kinh hoảng, nhưng rất nhanh lại nắm chặt tay áo, khàn giọng phủ nhận:
"Ngươi gạt người!"
"Thẩm Gia Tuế, nếu thật sự như ngươi nói, năm đó trận chiến đó là do phụ thân ta gây ra, cánh tay trái của dưỡng phụ cũng là vì cứu phụ thân ta mới mất, các ngươi hà tất còn cảm thấy có lỗi như vậy, trăm phương ngàn kế bù đắp cho ta?"
"Nhất định là ngươi còn không buông bỏ được Vân Tranh, không muốn để ta gả vào Lục phủ, lúc này mới bịa ra một lời nói dối như vậy, phủ nhận ân tình của cha ta, muốn ta biết khó mà lui!"
Thẩm Gia Tuế nghe đến đây, trên mặt hiện lên một tia không thể tin nổi, chỉ cảm thấy hai đời, nàng dường như đến tận hôm nay mới thật sự nhận ra Cố Tích Chi.
"Lục Vân Tranh, ngươi cũng nghĩ như vậy sao?"
Nàng không còn cố gắng nói lý với Cố Tích Chi nữa, mà quay đầu nhìn Lục Vân Tranh.
Sắc mặt Lục Vân Tranh thoáng biến đổi.
Năm đó Thẩm Chinh Thắng từ biên quan trở về lại mất một cánh tay, khi đó hắn ta cũng từng nảy sinh tò mò, hỏi phụ thân một câu:
"Phụ thân, đại quân Mạc quốc là có cao nhân gì sao? Lại khiến Thẩm bá bá chịu thiệt thòi lớn như vậy."
Khi đó phụ thân cũng không nói rõ, chỉ nhắc một câu, nói là có một phó tướng ham công liều lĩnh, vì vậy trúng mai phục của quân địch, cánh tay trái của Thẩm bá bá chính là mất trong trận chiến đó...
Thẩm Gia Tuế thấy sắc mặt Lục Vân Tranh khó coi, liền biết hắn là biết chút nội tình, trong lòng không còn lo lắng.
Hôm nay, nàng nhất định phải đuổi mối họa ngầm Cố Tích Chi này ra khỏi phủ!
"Lục Vân Tranh, ngươi không phải một lòng tình thâm đối với Cố Tích Chi, không phải nàng ta không cưới sao? Được, vậy hôm nay ngươi liền đưa người đi đi!"
Thẩm Gia Tuế vừa nói ra lời này, Cố Tích Chi đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch.
Thẩm Gia Tuế đây là muốn đuổi nàng ta đi?
Nếu nàng ta thật sự cứ như vậy đi theo Lục Vân Tranh, chẳng phải là không danh không phận sao?
Lục Vân Tranh cũng ngẩng đầu lên, nhưng hắn ta lại mày giãn mắt cười, vui mừng khôn xiết, vội vàng truy hỏi:
"Thật sao!?"
Thẩm Gia Tuế quay đầu nhìn phụ mẫu mình, chuyện này còn phải bọn họ gật đầu.
Kỷ Uyển đau lòng nữ nhi mình vô cùng, vừa nghĩ đến những lời Cố Tích Chi vừa nói, càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức gật đầu.