Sau Khi Cùng Kẻ Cặn Bã Đồng Quy Vu Tận, Chúng Ta Lại Trọng Sinh

Chương 12

Kỷ Uyển nói xong những lời này, liền vội vàng tiến lên ôm chặt Thẩm Gia Tuế, nước mắt cũng theo đó lăn xuống.

Tuế Tuế của bà vô tội biết bao.

Trong lòng Thẩm Gia Tuế tự nhiên có muôn vàn uất ức, nhưng so với mối hận cả nhà bị chém đầu, những uất ức này căn bản không đáng là gì.

Cố Tích Chi thấy Kỷ Uyển tàn nhẫn như vậy, lại quay đầu nhìn Thẩm Chinh Thắng, mắt ngấn lệ gọi: "Dưỡng phụ..."

Thẩm Chinh Thắng chậm rãi lắc đầu, ông so với bất kỳ ai đều đau lòng hơn.

Ông không hiểu, rốt cuộc là ông đã dạy hư Cố Tích Chi, hay là lòng người vốn ác, ngay cả ông cũng bị Cố Tích Chi xoay như chong chóng!

Cố Tích Chi thấy Thẩm Chinh Thắng luôn yêu thương nàng ta cũng không để ý đến nàng ta, giờ khắc này hoàn toàn rối loạn.

Nàng ta sợ hãi...

Sợ hãi chuyện hôm nay một khi bị vạch trần, Lục phủ sẽ không muốn cho nàng ta vào cửa.

Dù sao rời khỏi Thẩm gia, nàng ta cũng chỉ là một cô nhi không có gì đáng kể.

Cố Tích Chi cắn môi.

Không được!

Nàng ta đã cố gắng nhiều năm như vậy, bất luận thế nào, nàng ta đều phải lấy thân phận nữ nhi của Định Quốc tướng quân phong phong quang quang gả vào Lục gia!

Nghĩ đến đây, Cố Tích Chi chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ nhu nhược quen thuộc trên mặt giờ khắc này từng chút một biến mất.

"Dưỡng mẫu."

Cố Tích Chi nhìn Kỷ Uyển đang đứng cùng một chỗ với Thẩm Gia Tuế, trong mắt lộ ra một tia lạnh lùng.

"Người luôn nói thương con yêu con, nhưng người chọn phu quân cho Tuế Tuế là Vân Tranh, là nhân trung long phượng, chọn cho con, lại là cháu trai của người."

"Đây chính là đối xử bình đẳng người nói sao? Tuế Tuế có thể gả cho đích trưởng tử của Đại tướng quân, mà con lại chỉ xứng gả cho thứ tử không có tiếng tăm gì của Bá phủ!"

"Hơn nữa, Tuế Tuế nếu thật sự không thể không có Vân Tranh, vậy thì nàng nên đề phòng con, trông chừng Vân Tranh cho kỹ!"

"Chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, con và Vân Tranh lưỡng tình tương duyệt, dưỡng mẫu nếu quả thật thương con, bây giờ nên nghĩ làm thế nào để con thay Tuế Tuế, quang minh chính đại gả vào Lục phủ!"

Kỷ Uyển nghe Cố Tích Chi lẽ thẳng khí hùng nói ra những lời này, tức giận đến mức hai mắt trợn tròn, giờ khắc này mới hiểu rõ khổ tâm nhiều năm của mình nực cười biết bao.

Đại chất nhi là đích trưởng tử của Trung Dũng Bá phủ, đã sớm thành gia, nhị chất nhi tuy không thể kế thừa tước vị, nhưng văn chương xuất chúng, tính tình ôn hòa, là một đứa trẻ rất tốt.

Bà chọn lựa kỹ càng mới chọn nhị chất nhi, Tích Chi một khi gả qua đó, bởi vì quan hệ của bà, ca ca tẩu tẩu nhất định sẽ hậu đãi Tích Chi, cả đời cơm áo không lo không cần phải nói.

Bà vì Tích Chi hao tâm tổn trí, lại không ngờ nàng lòng cao khí ngạo, căn bản không coi trọng đích thứ tử của Trung Dũng Bá phủ!

Cố Tích Chi không muốn nhìn phản ứng của Kỷ Uyển, lại quay đầu nói với Thẩm Chinh Thắng:

"Dưỡng phụ, người đối với Tích Chi trước nay đều rất tốt, con biết chuyện này xảy ra, trong lòng người nhất định có thất vọng với con."

"Nhưng xin người đừng quên, phụ thân con là vì cứu người mới mất mạng, mẫu thân con cũng vì vậy mà rời bỏ con, đều là bởi vì người, con mới trở thành cô nhi không nơi nương tựa."

"Người xưa có câu, ân nhỏ như giọt nước phải báo đáp bằng cả dòng suối, huống chi là ân cứu mạng to lớn?"