“Tiểu Lê này, chú hỏi cháu, cháu thật sự biết xem bói, đoán vận đúng không?”
Lê Kiến Mộc gật đầu.
“Vậy… trừ tà bắt ma cháu biết không?” Lão Vương ngập ngừng hỏi.
Lê Kiến Mộc không hề do dự, lại gật đầu lần nữa.
“Thật không?” Lão Vương mừng rỡ.
Lê Kiến Mộc không chút mất kiên nhẫn, hiểu rằng vì mình còn trẻ, đối phương nghi ngờ cũng là điều bình thường.
Cô không ngại phiền, gật đầu thêm lần nữa rồi liếc nhìn lão Vương, nói: “Gần đây chú Vương không bị tà khí quấy nhiễu, gia đình chú cũng khỏe mạnh.”
Lão Vương vội vàng đáp: “Không phải chú, không phải chú, là ông chủ Trần ở công trường bên cạnh.”
Lê Kiến Mộc nhìn sang.
“Là thế này, mấy đội trưởng công trình ở gần đây có một nhóm chat. Chẳng phải công trường mình sắp hoàn thành rồi sao, tháng sau mọi người còn chưa biết sẽ đi đâu làm. Hôm nọ chú hỏi trong nhóm xem có việc gì không thì nghe nói một chuyện.”
“Công trình của ông chủ Trần bên cạnh vốn dự kiến bắt đầu tháng này nhưng hai đội vào trước đều gặp chuyện. Người thì gãy tay gãy chân, người thì bị đinh thép đâm vào chân. Giờ ai cũng đồn rằng khu đất đó không sạch sẽ, không ai dám nhận. Ông chủ Trần đau đầu lắm.”
Lê Kiến Mộc nói: “Chú Vương muốn dẫn mọi người nhận việc này hả?”
Lão Vương cười khổ: “Chú cũng biết chuyện này có chút không ổn nhưng ông chủ Trần trả giá cao lắm. Tính ra tiền kiếm một ngày bằng hai ngày công trường mình hiện tại, mà còn làm liên tục tới cuối năm, không phải lo chạy việc lung tung.”
Chưa đợi Lê Kiến Mộc mở lời, Triệu Cương đã nhanh nhảu: “Vậy thì làm đi! Cái gì mà tà môn với không tà môn chứ, bây giờ ai còn tin mấy chuyện thần thần quỷ quỷ đó nữa. Chắc chỉ là trùng hợp thôi, không cần tự mình làm khó vì tiền đâu!”
Lão Vương lắc đầu: “Cậu không hiểu đâu, đây không phải là chuyện thần thần quỷ quỷ tầm thường. Thôi, nói với cậu cũng chẳng hiểu.”
Anh ta là đội trưởng công trình, đã chứng kiến không ít chuyện kỳ lạ.
Mỗi lần xây dựng tòa nhà, các ông chủ đều mời thầy phong thủy tới xem xét. Những ông chủ lắm tiền liệu có phải rảnh rỗi tiêu tiền vô ích không?
Lão Vương quay sang nhìn Lê Kiến Mộc: “Tiểu Lê, cháu xem chuyện này có cách nào giải quyết không? Hoặc cháu có quen biết đại sư nào có thể giới thiệu không?”
Suy cho cùng, lão Vương vẫn thấy Lê Kiến Mộc còn trẻ, khó mà liên hệ với việc trừ tà.
Mời cô ăn bữa cơm, một phần vì cả hai là đồng hương, phần khác cũng coi như xây dựng mối quan hệ với đứa trẻ sắp vào trường danh tiếng.
Quan trọng hơn, hôm nay Lê Kiến Mộc đã thể hiện một chút tài năng. Anh ta nghĩ rằng dù “tu vi còn nông” nhưng cô cũng thuộc giới huyền học, có lẽ quen biết nhiều đại sư.
Không ngờ Lê Kiến Mộc thẳng thừng nói: “Không cần, cháu có thể làm được. Bao giờ chú đưa cháu qua đó luôn đi?”
Lão Vương há hốc miệng: “Cháu… cháu chắc chứ?”
“Chú Vương đã tìm đến cháu thì hãy tin cháu.” Lê Kiến Mộc nhìn anh ta, ánh mắt bình thản như nước nhưng đầy kiên định.
Lão Vương bỗng nhiên cảm thấy bình tĩnh một cách kỳ lạ.
“Được, vậy ăn xong chú đưa cháu qua xem.”
Lê Kiến Mộc gật đầu.
Triệu Cương nhìn trái nhìn phải, ánh mắt đầy ngơ ngác.
Sao lại nhanh chóng thống nhất thế này?
Chẳng lẽ trên đời này thật sự có tà ma à?