Sở Nghiên nghe anh lẩm bẩm không ngừng, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Ấn tượng đầu tiên của cô về anh là một chàng trai không đáng tin cậy. Nhưng sau khi tiếp xúc, cô nhận ra anh thực ra rất chu đáo. Từ lúc cô nhập viện đến lúc xuất viện, mọi chuyện đều được anh sắp xếp đâu ra đấy. Điều duy nhất Sở Nghiên cần làm là bước theo nhịp chân của anh.
Thẩm Hành nhận ra cô lại đang nhìn mình, liền cười hỏi: "Sao lại ngẩn người nữa rồi?”
“Tôi cảm thấy anh giỏi thật đấy.”
Thẩm Hành đỏ mặt, nhưng vẫn hơi ngẩng cao đầu, kiêu hãnh nói: “Đương nhiên rồi, em không xem xem tôi là người yêu của ai à?”
Sở Nghiên bật cười.
Thẩm Hành lại thấy ngại ngùng, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô: “Em vừa mới xuất viện, phải nghỉ ngơi nhiều.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Sau khi đưa Sở Nghiên vào phòng tắm, Thẩm Hành bắt đầu dọn dẹp đồ đạc. Từ lúc bước chân vào căn hộ này cùng cô, anh luôn trong trạng thái căng thẳng, sợ cô sẽ nhận ra điều gì đó.
May mắn là cô rất tin tưởng anh.
Thẩm Hành ngưng gấp quần áo, bởi anh lại một lần nữa ý thức được sự hèn hạ của mình. Anh đúng là hèn hạ, nhưng sau khoảnh khắc ngắn ngủi ghê tởm bản thân, anh khẽ mỉm cười. Đưa chiếc váy đã gấp gọn lên áp vào má, anh hít sâu một hơi.
Chuông điện thoại vang lên không đúng lúc. Nhìn tên người gọi, Thẩm Hành suy nghĩ một chút rồi nhấc máy.
“Cháu nghe đây, mợ.”
“Thẩm Hành à, gọi cháu muộn thế này, thật ngại quá.” Người phụ nữ bên kia cười nhẹ nhàng, giọng nói đầy vẻ dịu dàng. Đây là một quý bà giàu có, luôn lịch sự, đối xử với ai cũng niềm nở, không để lộ thái độ thật sự.
Thẩm Hành cười nói: "Mợ nói đùa rồi, mợ tìm cháu chắc chắn là có việc gì phải không?"
Cố phu nhân nói: "Đúng là có chút chuyện, nói ra cũng là việc nhà không hay ho gì. Gần đây, anh họ cháu có chút mâu thuẫn với bọn ta. Thẩm Hành, cháu thân với gia đình ta, mợ cũng không sợ cháu chê cười. Thằng Cố Xuyên giống như bị ma quỷ ám vậy, nhất quyết muốn ở bên cô gái họ Tống kia."
"Cô gái họ Tống đó là người như thế nào chứ? Chỉ là con riêng của một gia đình bình dấn. Mẹ cô ta không đoan chính, cha cô ta thì không thừa nhận cô ta. Dung mạo tầm thường, học vấn cũng chẳng có gì nổi bật. Nếu để loại người như cô ta bước chân vào cửa lớn nhà họ Cố, chẳng phải sẽ khiến người khác cười nhạo hay sao?"
"Cô gái họ Tống đó còn không bằng Sở Nghiên, con gái nhà giàu mới nổi kia nữa!"
"Anh họ cháu đúng là kỳ lạ thật. Trước đây, nó và Sở Nghiên dây dưa nhiều năm như thế, ít ra cũng không đến mức làm phiền mợ. Bây giờ nó không còn liên lạc với Sở Nghiên nữa, mợ còn mừng không kịp. Ấy vậy mà nó lại càng mê muội hơn, giờ đến mức muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Cố vì cô gái họ Tống kia!"
"Cố Xuyên, thằng bé là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cố. Từ nhỏ đến lớn đều sống đúng khuôn phép, chưa bao giờ làm bọn ta phải bận lòng, chỉ riêng chuyện tìm vợ là khiến mợ và ba nó lo lắng đến thối ruột."
"Thẩm Hành, từ nhỏ cháu đã theo sát anh họ cháu, quan hệ hai đứa tốt. Cháu giúp mợ khuyên nhủ nó, có lẽ nó sẽ nghe lời cháu." Cố phu nhân thở dài: "Dù sao nó cũng là đứa con trai duy nhất của bọn ta. Nếu thật sự làm căng thẳng mối quan hệ, nhà họ Cố chúng ta sẽ trở thành trò cười mất."