Không lâu sau có một con rắn hoa nhỏ bò đến trước mặt Giang Thời Nhan, nâng nhẹ thân mình, thè lưỡi mừng rỡ: [Tiểu Nhan Nhan, Tiểu Nhan Nhan, em làm tốt không?]
“Tuyệt vời!” Giang Thời Nhan nhặt một chiếc lá, vuốt đầu con rắn nhỏ.
Tiếng rắn là ngôn ngữ đầu tiên mà cô giải mã được, vì trên đảo hoang có rất nhiều rắn nên Giang Thời Nhan đã sớm thành thạo cách giao tiếp với chúng.
Con rắn nhỏ vui vẻ uốn lượn thân mình.
“Lần sau nếu gặp kẻ xấu đó, hãy cắn hắn tiếp!” Giang Thời Nhan thì thầm.
[Em với Tiểu Hắc sẽ cùng cắn hắn.]
Nọc độc của con rắn nhỏ không gây chết người nhưng dễ gây ảo giác, và khi con người chịu áp lực tinh thần cực độ vì sợ hãi, họ sẽ dễ dàng tiết lộ những bí mật không ai biết.
Tin tức về việc Giang Thời Nhan còn sống cũng do cô cố ý để lộ ra. Cô chọn đúng thời gian, đúng địa điểm và nói cho đúng người nghe. Cô biết chắc rằng Vu Bác Văn với tâm trạng bất an, sẽ chạy đến nhà cô để kiểm tra và con rắn hoa nhỏ đã nằm trong bụi cỏ đợi sẵn từ lâu.
“Nhan Nhan, ăn cơm thôi!” Tiếng gọi của mẹ Giang vọng xuống từ tầng trên.
“Dạ, con đến ngay!”
Giang Thời Nhan vẫy tay chào tạm biệt con rắn hoa nhỏ rồi quay người, vui vẻ nhẹ nhàng ngân nga một điệu hát và bước lên cầu thang.
…
Cảnh sát đến nhà tìm Giang Thời Nhan sớm hơn cô dự đoán một chút.
Họ chỉ đến để hỏi thăm theo thủ tục xem Giang Thời Nhan có gặp Vu Bác Văn không, cô cũng không giấu giếm mà kể lại toàn bộ cuộc gặp gỡ của hai người.
“Các đồng chí cảnh sát, tôi chỉ dọa anh ta vì quá tức giận, vậy có phạm pháp không?” Giang Thời Nhan giả vờ sợ hãi hỏi.
“Không phạm pháp, nhưng không đạo đức.” Viên cảnh sát nhẹ nhàng trách mắng Giang Thời Nhan vài câu.
Giang Thời Nhan cúi đầu, ngoan ngoãn nhận lỗi.
Nhớ lại những gì nữ sinh này đã trải qua, cảnh sát cũng không nói gì thêm, vì chuyện Vu Bác Văn bị rắn cắn không thể quy trách nhiệm cho Giang Thời Nhan, nói ra cũng chẳng ai tin.
Khi Vu Bác Văn tỉnh dậy, hắn thấy tay mình bị còng vào giường bệnh, dường như hắn cũng đã hiểu ra điều gì đó.
Đồng thời, một viên cảnh sát mặc đồng phục đứng cạnh giường nhìn hắn: “Cậu tỉnh rồi?”
“Các…các anh…”
“Vu Bác Văn, chúng tôi có bằng chứng nghi ngờ cậu có liên quan đến một vụ gϊếŧ người. Hiện tại vì tình trạng sức khỏe của cậu, tạm thời cậu sẽ ở lại bệnh viện. Sau khi xuất viện, hãy theo chúng tôi về đồn để điều tra!”
Trong tích tắc, mặt Vu Bác Văn tái nhợt.
…