Ba cung nữ còn lại sợ hãi ngay lập tức quỳ xuống xin tha: “Chúng nô tỳ sẽ ở đây chờ, tuyệt đối không dám tiến thêm một bước nữa.”
Sa Đường vẫn giữ tay che miệng, mắt mở to, đây là lần đầu tiên nàng đối diện trực tiếp với Ôn Duật Hoài.
Lần này, là vì ngạc nhiên, nên nàng không né tránh hắn.
Đôi mắt lạnh lùng xa cách của Ôn Duật Hoài chuyển từ Xuân Diệu đã ngã xuống sang cô nương đang đứng đối diện.
Ôn Duật Hoài chỉ liếc nhìn một cái, rồi quay người đi: “Đi thôi.”
Một câu này làm Sa Đường tỉnh lại, chân nàng tự động theo bước chân của người phía trước.
Khi Sa Đường trở lại thực tại, nàng cảm nhận rõ ràng cơn đau đang tấn công mình, nàng cố gắng suy nghĩ về những gì Ôn Duật Hoài vừa nói và cảnh tượng dưới nước khi mới đến Thanh Châu.
Nàng đã nghe Xuân Diệu và các cung nữ nói rằng Ôn Duật Hoài bị phạt phải suy nghĩ im lặng vì chuyện liên quan đến kết giới.
Vừa rồi, Ôn Duật Hoài lại nói nếu hắn ra tay thì chỉ bị phạt phải suy nghĩ tĩnh lặng vài ngày.
Có phải là hắn không được phép sử dụng thuật pháp tùy ý không?
Hắn vừa mới gϊếŧ người, đúng không?
Tại sao?
…Có phải lại là lỗi của mình không?
Cổ họng Sa Đường đau đớn dữ dội, cơn đau làm cho suy nghĩ của nàng rối loạn, không thể nghĩ ra điều gì rõ ràng. Dù đầu óc có hoạt động, nhưng dù sao nàng vẫn chỉ hoang mang tự hỏi liệu có phải là lỗi của mình không.
Nàng loay hoay nghĩ ngợi, chỉ để làm phân tâm khỏi cơn đau thể xác.
Sa Đường dọc đường cứ miên man suy nghĩ, không để ý khi nào người phía trước dừng lại. Khi Ôn Duật Hoài quay lại, thấy nàng đang mơ màng đâm vào mình, hắn nhíu mày, gọi: “Chúc tiểu thư .”
Vẫn là giọng điệu không nhẹ không nặng, nhưng mang theo chút cảnh báo.
Sa Đường mới dừng lại, thấy khoảng cách với Ôn Duật Hoài gần đến mức như vậy, nàng hoảng sợ lùi lại vài bước, liền tránh xa hắn ra.
Ôn Duật Hoài quan sát phản ứng của nàng, đôi mắt hổ phách không có dấu hiệu cảm xúc, chỉ chăm chú nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Nghe nói Chúc tiểu thư cơ thể yếu ớt, linh căn bị thương nên linh lực yếu.”
Sa Đường không hiểu sao hắn đột nhiên đề cập đến chuyện này, nhíu mày chớp mắt.
Dù nàng đau đớn, mồ hôi đầy trán, sắc mặt trắng bệch, đi chậm chạp, nhưng vẫn theo kịp đến đây.
Ôn Duật Hoài nói: “Chúc gia đã tìm nhiều loại thuốc bổ cho cơ thể yếu của nàng. Có vẻ như tình trạng cơ thể của nàng đang bị tổn thương và liên quan đến lạnh. Suối lạnh có cảm giác lạnh nặng, nàng lại bị nhiễm lạnh khi rơi xuống nước, nhưng lại có thể đi đến đây mà không ngất đi, không biết nên nói nàng yếu hay không yếu nữa.”
Lời nói cuối cùng của hắn như một cú đấm mạnh vào trái tim Sa Đường, khiến nàng cảm thấy chóng mặt, sợ hãi bị phát hiện việc thay thế, để Ôn Duật Hoài nhận ra nàng không phải là Chúc Tinh.
Ôn Duật Hoài nhìn vào mắt nàng, không có dấu hiệu cảm xúc, không thể đoán hắn đang nghĩ gì, đang thử thách hay chuẩn bị vạch trần.
Sa Đường chỉ cảm thấy khi bị đôi mắt hổ phách nhạt nhòa của Ôn Duật Hoài nhìn chằm chằm, sự sắc bén ẩn chứa dưới vẻ bình tĩnh của hắn như lưỡi kiếm treo lơ lửng trên đầu nàng, đầy uy hϊếp, khiến nàng phải run sợ.